Chương 307: Ước Định (1)
"Sư tỷ, đệ cảm thấy không xứng với tỷ."
"Không, đó là ảo giác, đệ xứng."
Biểu cảm trên mặt Khương Phục Tiên đầy khẳng định, nàng ta chính là sợ bản thân quá ưu tú dẫn đến việc vị hôn phu biết khó mà lui, cho nên rất chủ động cố ý để Trần Mục vừa ôm vừa hôn, cho hắn lòng tin.
"Sư tỷ, tỷ thật tốt."
"Đệ nói xem sư tỷ tốt ở chỗ nào?"
Trần Mục duỗi tay trái còn trống không ra, bẻ ngón tay, liệt kê nói: "Vóc người đẹp, tướng mạo đẹp, tính cách tốt, trù nghệ tốt, tài nghệ tốt…"
"Ngừng!"
Khương Phục Tiên có chút xấu hổ, thầm nghĩ bản thân mình nào có tốt như hắn nói, chân thành nói: "Sư tỷ chỉ có một điểm tốt."
Trần Mục không biết là chỗ nào tốt, Khương Phục Tiên nở nụ cười xinh đẹp: "Sư tỷ chỉ là tốt với đệ."
Trần Mục không biết nói cái gì cho phải, một tay của hắn đặt ở mặt bên của Khương Phục Tiên, một tay ôm eo nhỏ của nàng ta, hai người nằm nghiêng mặt đối mặt, trời sao rất đẹp lại bị bọn họ phớt lờ.
Mọi âm thanh trở nên yên tĩnh.
Trán của Khương Phục Tiên cùng Trần Mục chạm vào nhau, động tác thân mật, trong mắt hai người mang theo ý cười, dần dần, chóp mũi của bọn họ chạm nhau, sau cùng chạm vào nhau một cách tự nhiên.
Chỉ là một chút như chuồn chuồn lướt nước, Khương Phục Tiên liền đẩy Trần Mục ra, sau đó vẻ mặt nghiêm túc khiển trách: "Dùng tinh lực vào việc tu luyện."
Trần Mục nhìn Khương Phục Tiên đột nhiên trở mặt, hắn nằm trên đồng cỏ, nhìn trời sao rực rỡ, cảm giác còn không đẹp mắt bằng ánh mắt của vị hôn thê.
Khương Phục Tiên nhấc tay chỉ lên tinh không nơi xa, ống tay áo trượt xuống, lộ ra cổ tay trắng như tuyết: "Khi trước sư tỷ thường xuyên mơ cùng một giấc mơ, mơ thấy mình ở trong tinh không không ngừng rơi xuống, cho đến khi gặp được đệ, sư tỷ không còn mơ thấy giấc mộng như thế nữa."
Trần Mục không biết phải làm sao.
Nằm mơ thì có liên quan gì tới hắn?
"Sư tỷ muốn tới nơi sâu trong tinh không xem thử, tiểu sư đệ, đệ nguyện ý đi cùng tỷ không?"
"Sư tỷ, chỉ cần là nơi mà tỷ muốn đi, đệ đều nguyện ý đi cùng tỷ." Trần Mục trịnh trọng nói, tinh không nhìn có vẻ rất gần, nhưng mà lại cách rất xa, chắc chắn đó là một chuyến lữ hành dài dằng dặc.
Trên khuôn mặt Khương Phục Tiên nở nụ cười tuyệt mỹ: "Cho dù là sư tỷ, cũng không thể vượt qua khoảng cách xa như vậy, chúng ta vẫn cần một con thuyền."
Trần Mục hiếu kỳ nói: "Sư tỷ, Hồng Minh có chiến thuyền, liệu có thể lái vào nơi sâu trong tinh không không?"
"Có thể, nhưng quá chậm, tiến vào tinh không cần hơn ngàn năm, bắt buộc phải là thuyền tiên mới được."
"Huyền Châu có lẽ có thuyền tiên."
Trần Mục trịnh trọng nói: "Sư tỷ, về sau đệ chuẩn bị thuyền tiên cho tỷ, đưa tỷ đi chinh phục sao trời biển rộng."
Khương Phục Tiên gật đầu cười khẽ, không muốn hắn quá kiêu ngạo, nhỏ giọng nhắc nhở nói: "Đệ phải tu luyện thật tốt, bên trong tinh hải có rất nhiều cấm kỵ, ngay cả chúa tể Hoang Châu cũng mất phương hướng ở nơi sâu trong tinh không."
Hoang Châu đã từng cực kỳ mạnh, thế nhưng kế hoạch vĩ đại vượt qua tinh không lần đó dẫn đến việc các tông ở Hoang Châu tổn thất nặng nề, đến bây giờ vẫn chưa khôi phục.
Ánh mắt Trần Mục kiên định, tuy hắn tuổi còn trẻ đã nắm giữ thực lực sánh ngang với Kiếm Thánh đỉnh phong, nhưng bây giờ còn không phải thời điểm để sa vào ôn nhu hương.
Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.
Khương Phục Tiên không muốn tạo cho Trần Mục quá nhiều áp lực, hôm nay hắn biểu hiện rất tốt, không có hành động đi quá giới hạn, liền chủ động ôm lấy Trần Mục.
Trần Mục nhìn vị hôn thê nằm nghỉ ngơi trong ngực, khóe miệng hơi hơi giương lên, may mà sư tỷ lạnh lẽo, không phải "ôn nhu hương", hắn nguyện ý cho Khương Phục Tiên chỗ dựa ấm áp.
Hắn nhẹ nhàng ôm lấy vị hôn thê, Khương Phục Tiên lại khẽ giọng thì thầm nói: "Ôm chặt chút."
Trần Mục liền ôm rất chặt.
Một đêm im ắng.
Sáng sớm.
Ven hồ sương mù tung bay.
Trần Mục và Khương Phục Tiên đã thức dậy.
Bọn họ đi đến sườn đông ven hồ hồ Nguyệt Nha, nơi này có thể nhìn thấy mặt trời mọc rất rõ.
Khương Phục Tiên không biết đã từng xem bao nhiêu lần mặt trời mọc, chỉ có điều trước kia đều là một mình, bây giờ có Trần Mục ở bên cảm giác hoàn toàn khác biệt.
Khương Phục Tiên khoác cánh tay Trần Mục, chờ khi mặt trời hoàn toàn nhô lên, mặt hồ lấp loáng sóng nước, ở chỗ này ở nửa năm cũng sẽ không chán.
"Tiểu sư đệ, sư tỷ du ngoạn với đệ, về sau đệ phải đặt tâm tư lên trên việc tu luyện."
"Yên tâm đi, sư tỷ."
Hiện tại Trần Mục tràn đầy động lực, hắn phải cố gắng đuổi kịp bước chân của vị hôn thê.
Bọn họ cưỡi Tuyết Sắc Băng Điểu trở về Lăng Vân tông, lúc hai người trở về đều tu luyện.
Sau khi trở lại Lăng Vân tông.
Trần Mục một mình trở về Ngạo Kiếm phong, vốn dĩ là cùng tu luyện với Khương Phục Tiên thì tốc độ sẽ càng nhanh, nhưng mà tâm của nàng ta loạn rồi, cùng nhau tu luyện dễ dàng xảy ra chuyện.
Nếu như Khương Phục Tiên bạo tẩu, Trần Mục không phải đối thủ của nàng ta, chỉ có thể tự mình tu luyện.
Trước khi chia tay, Khương Phục Tiên trả lại đại lượng tài nguyên cho Trần Mục, đều là do các tông đưa tới lần trước san bằng Hồng Minh các tông đều có thu hoạch, còn dâng cho Lăng Vân tông rất nhiều, đều bị nàng ta đưa cho Trần Mục.
Trần Mục cầm lấy tài nguyên bế quan.
Lạc Hà phong.
Liễu Mi Nhi đi theo bên người Tần Nghê Thường.
"Sư tôn, tiểu sư thúc càng ngày càng đẹp trai, gần đây tông môn có rất nhiều nữ đệ tử đều thầm mến hắn."
Liễu Mi Nhi ôm đầu, cực kỳ tủi thân nhìn Tần Nghê Thường: "Sư tôn, ta…"
Tần Nghê Thường nghiêm giọng cảnh cáo nói: "Đó là sư đệ của ta, về sau đừng có loại suy nghĩ này nữa."
Liễu Mi Nhi gật đầu lia lịa.
Tiêu Vân bên cạnh không nhịn được cười ra tiếng, tiểu sư muội gần đây có chút xui xẻo, vừa bị tảng đá nện không bao lâu lại bị sư tôn gõ đầu, vô cùng trùng hợp chính là cả hai lần đều là thảo luận về tiểu sư thúc.