Mục lục
Bị Ép Làm Hôn Phu Của Kiếm Thánh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 

 "Sư tỷ, đệ có thể nghỉ ngơi ở chỗ tỷ không? Bây giờ trở về Ngạo Kiếm phong có chút phiền phức." 

 "Có thể." 

 ... 

 Minh Hỏa Kiếm Ngục. 

 Thâm Uyên cao tới gần trăm mét. 

 Nơi này là cấm địa bên trong Lăng Vân tông. 

 Trần Mục đứng ở vực sâu nhìn xuống Kiếm Ngục, rõ ràng phía dưới lóe ra một chút hỏa quang, nhưng lại có một cỗ hàn ý âm lãnh dị thường tràn ra. 

 "Nơi này vốn dĩ là nơi giam giữ phản đồ của tông môn, sau này được cải tạo lại thành nơi huấn luyện." 

 "Phía dưới có kiếm trận và minh hỏa, kiếm trận sẽ phóng xuất ra kiếm quang cường đại, minh hỏa cũng có lực công kích rất mạnh, đệ cần phải đồng thời tránh được công kích của minh hỏa và kiếm quang." 

 "Nếu như không tránh được?" 

 "Sẽ đau." 

 Khương Phục Tiên thản nhiên mỉm cười. 

 Trần Mục thấy vậy cũng không dời mắt được. 

 "Khi nào nó kết thúc?" 

 "Khi đệ kêu cứu." 

 "Sư tỷ, đệ rất mạnh mẽ, cho dù có chết ở phía dưới cũng sẽ không kêu cứu." 

 Trong đôi mắt đẹp của Khương Phục Tiên tràn ngập ý cười nồng đậm, nàng ta dùng linh lực đưa Trần Mục đến Minh Hỏa Kiếm Ngục. 

 Sau khi tiến vào Kiếm Ngục, Trần Mục mới cảm giác được nơi này vô cùng khủng bố, năng lượng âm hàn hạn chế linh lực trong cơ thể hắn, hơn nữa hắn còn mang đồ bảo hộ hạn chế linh lực, không cần hoài nghi là độ khó đã tăng lên gấp bội. 

 Mặt đất là Hắc Huyền thạch cứng hơn cả kim loại, tiểu bối Kiếm Vương bình thường khó có thể phá hủy được, Trần Mục nhận thấy minh hỏa xung quanh đang lao về phía hắn, chúng chỉ lớn bằng bàn tay nhưng số lượng lại rất nhiều. 

 Trần Mục triệu hoán ra Chiết Dực, sau đó hướng về phía minh hỏa đang lao về phía mình. Ngay lập tức minh hỏa đã bị nghiền nát, nhưng Chiết Dực cũng bị băng sương bao phủ. 

 "Sức mạnh của băng hàn cũng sẽ ảnh hưởng đến hô hấp của thân thể." Cánh tay của Trần Mục bị sương giá bao phủ. 


 Hắn dùng linh lực miễn cưỡng loại bỏ, nhìn thấy minh hỏa không ngừng lao về phía mình thì chỉ có thể né tránh. 

 Bỗng nhiên kiếm trận khởi động, kiếm quang từ bốn góc khuất trong kiếm ngục phóng ra. 

 Trần Mục không chỉ muốn vung kiếm ngăn cản kiếm quang mà còn cần chú ý minh hỏa xung quanh, cũng may niệm lực cường đại của hắn mạnh hơn Kiếm Hậu bình thường. 

 Hắn né trái tránh phải, lúc trốn không thoát được thì vung kiếm chém đứt kiếm quang đang lao đến trước mặt. 

 Khương Phục Tiên rất hài lòng, phản ứng như vậy ở trong Kiếm Hậu cũng là đứng đầu rồi. 

 Yêu cầu của nàng ta đối với Trần Mục đương nhiên sẽ không như tiểu bối cùng cảnh giới mạnh nhất, mà là muốn hắn đạt tới Kiếm Hầu cực cảnh, vượt qua cả các tiền bối. 

 Minh Hỏa Kiếm Ngục tổng cộng có bốn khó khăn, theo thứ tự là độ khó bình thường, độ khó trung bình, độ khó cao, độ khó ma quỷ. 

 Nơi này là nơi tiểu bối Kiếm Vương huấn luyện, độ khó bình thường cũng đủ để Kiếm Hậu đỉnh phong đau đầu. 

 Khương Phục Tiên thấy Trần Mục có thể dễ dàng ứng phó với độ khó bình thường thì nâng độ khó của Kiếm Ngục lên mức trung bình. 

 Đáy Kiếm Ngục xuất hiện lốc xoáy, tốc độ di động của minh hỏa tăng nhanh, hơn nữa kiếm quang bốn phía càng mạnh, số lượng cũng càng nhiều. 

 Trần Mục nhất thời cảm giác bị hơn mười cường giả Kiếm Hậu đỉnh phong vây quanh, hoàn cảnh nơi này ác liệt, xung quanh đều là năng lượng âm hàn, thậm chí không có hoàn cảnh thiên địa để hắn phóng thích kiếm ý. 


 Có kiếm quang đánh vào sau lưng Trần Mục, toàn bộ thân thể hắn mất đi thăng bằng, bị kiếm quang trong Kiếm Ngục quất tới quất lui, bộ dạng rất thảm. 

 Kiếm quang nơi này rất mạnh, nhưng không có mũi nhọn, sẽ không tạo thành vết thương trí mạng. 

 Trần Mục bị đánh tới đánh lui, trên người bị sương giá bao phủ, hắn lập tức phóng thích càn khôn, ánh lửa bao phủ lấy thân thể, hắn lại lần nữa ổn định thân thể. 

 Hỏa quang chiếu sáng Kiếm Ngục, tốc độ và sức mạnh của Trần Mục trong khí tràng của mình cũng gia tăng, nhưng tốc độ tiêu hao linh lực cũng sẽ nhanh hơn như vậy. 

 Hắn cảm giác mình có thể bắt được kiếm quang và minh hỏa, nhưng thân thể khó có thể phản ứng lại được như vậy, y bào của hắn đã bị kiếm quang chém rách nát đến không chịu nổi. 

 Nếu Trần Mục sử dụng niệm lực khẳng định có thể vượt qua, nhưng như vậy không có hiệu quả huấn luyện. 

 Khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn trắng bệch, cả người bị thương nhiều chỗ, Khương Phục Tiên nhìn chăm chú vào Trần Mục: "Tiểu sư đệ, nếu đệ cảm thấy mình không được, thì gọi sư tỷ." 

 "Sao đệ có thể không được." Ánh mắt Trần Mục kiên định, hắn lấy ra Vô Song, trên tay cầm hai thanh kiếm, vung kiếm cùng lúc, mặc dù có chút lạ, nhưng vẫn thành công ngăn cản được kiếm quang đang đến trước mặt. 

 Khương Phục Tiên mỉm cười, vậy mà Trần Mục có thể chống đỡ được ở trong Kiếm Ngục có độ khó trung bình, đây là điều rất nhiều tiểu bối Kiếm Vương cũng không làm được. 

 Nàng ta quyết định mở độ khó cao lên, xem cực hạn của Trần Mục rốt cuộc là ở chỗ nào. 

 Nhưng độ khó cao vừa mới mở ra, minh hỏa cũng giống như kiếm quang, mà kiếm quang lại càng khủng bố. 

 Đối mặt với hơn mười đạo kiếm quang đồng thời lao tới, Trần Mục ngay cả cơ hội vung kiếm cũng không có. 

 Vụt! 

 Hai thanh kiếm cùng lúc rơi khỏi tay. 

 Trần Mục giống như quả bóng da bị kiếm quang đánh tới đánh lui, minh hỏa xung quanh không ngừng đánh vào trên người hắn, căn bản không có lực phản kháng. 

 "Sư tỷ, cứu đệ!" 

 Trong nháy mắt linh lực tuyết sắc đã bao lấy Trần Mục, sau đó hắn bay ra khỏi Minh Hoả Kiếm Ngục, hiện tại quần áo của hắn vô cùng tả tơi, chật vật nằm trên nền tuyết. 

 Khương Phục Tiên ôn nhu nói: "Tiểu sư đệ, nếu như đệ bị phế đi, từ nay về sau sư tỷ nuôi dưỡng đệ." 

 Trần Mục cố gắng chống tay dậy, ngồi xếp bằng, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Như vậy thì không được, ta chính là nam tử hán, làm sao có thể để cho sư tỷ nuôi được chứ." 

 “Sư tỷ, sau này ta nuôi tỷ.” 

 Giọng điệu khi Trần Mục nói chuyện vô cùng bá đạo.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK