Trần Mục hiểu rõ ý của Khương Phục Tiên, vỗ vỗ ngực đảm bảo: "Sư tỷ yên tâm, ta sẽ tự bảo vệ bản thân mình thật tốt, hơn nữa sẽ lặp lại vinh quang cho Lăng Vân tông."
Khương Phục Tiên hơi hơi mỉm cười, sau đó ưu nhã xoay người, trong chớp mắt đã biến mất bên trong mây mù.
Sau khi vị hôn thê rời đi, Trần Mục mới đứng lên từ trong nước, toàn thân bao phủ một tầng hơi nước, hắn thay bạch y mà Khương Phục Tiên làm.
Bộ bạch y này rất có tiên vị, hơn nữa vải dệt cũng không bình thường, có lực phòng ngự rất mạnh. Trần Mục không biết dùng lời nào để ca ngợi Khương Phục Tiên cho phù hợp, chỉ có thể thầm lặp đi lặp lại trong lòng Phục Tiên lão bà giỏi quá.
Trần Mục mang bạch y vào, đã có phong thái của thiếu niên, chỉ là khuôn mặt hiện lên vẻ hơi non nớt.
Trước tiên hắn đến Huyền Thưởng các để nhận lấy tài nguyên.
Hiện tại chấp chưởng của tầng sáu chính là Lục Thanh Sơn, hắn chỉ là tạm thời quản lý Huyền Thưởng các.
"Tiểu sư đệ, đẹp trai nha." Trong lúc Lục Thanh Sơn lấy tài nguyên, mở miệng khen.
Trần Mục thường nghe người khác khen hắn có thiên phú dị bẩm, đây vẫn là lần đầu tiên nghe thấy người khác khen hắn đẹp trai, không nhịn được giơ ngón tay cái lên: "Sư huynh, có mắt nhìn đó."
Lục Thanh Sơn cười to: “Tiểu sư đệ, còn nhờ ngươi giúp đỡ chiếu cố cho đồ đệ của ta, Lâm Dịch, lần này hắn cũng phải đi Thanh Vân đại hội."
“Không thành vấn đề.”
Trần Mục sảng khoái đáp ứng.
Không cần Lục Thanh Sơn nhắc đến, chỉ cần là đệ tử của Lăng Vân tông thì Trần Mục đều sẽ chiếu cố.
Trần Mục đi vào tầng dưới cùng của Huyền Thưởng các, đem một phần linh thạch và linh dịch gửi đến Hắc Thạch thành, phần tài nguyên còn lại của hắn hoàn toàn đủ dùng.
Khi quay về Ngạo Kiếm phong, hắn gặp được Tiêu Vân và Liễu Mi Nhi đang chờ ở dưới chân núi.
“Bái kiến tiểu sư thúc.”
“Hai vị sư điệt có việc gì sao?”
"Ngày thường các Thiên Kiêu kia hay cạnh tranh lẫn nhau, hiện tại phải liên thủ, đoán chừng phối hợp cũng không được tốt. Trước hết ta muốn gọi mọi người tập hợp lại để quen thuộc với nhau, sau đó sẽ để Diệp sư đệ và Triệu sư tỷ đã từng tham gia Thanh Vân đại hội chia sẻ kinh nghiệm, để cho mọi người có sự chuẩn bị tốt nhất, còn có thể thương lượng chiến lược cùng với nhau." Tiêu Vân cười đề nghị.
"Được nha."
“Làm phiền hai vị sư điệt rồi.”
Trần Mục cảm thấy đề nghị này không tồi, thành tích tại Thanh Vân đại hội có liên quan đến tương lai của Lăng Vân tông, rõ ràng Tiêu Vân là vì tông môn nên muốn đóng góp một chút.
Hai người Tiêu Vân đi mời các tiểu bối Thiên Kiêu, Trần Mục quay trở về Ngạo Kiếm phong. Hắn có thể đoán được, từ nay về sau Ngạo Kiếm phong sẽ càng ngày càng náo nhiệt.
Ngạo Kiếm phong.
Trần Mục pha trà ở trước cửa động phủ.
Các tiểu bối thiên kiêu lần lượt đi vào Ngạo Kiếm phong, bọn họ nhìn thấy Trần Mục đều sẽ khom người hành lễ.
Lần này đi cùng với Trần Mục đến Thanh Vân đại hội trước, chính là ba vị Kiếm Hậu thiên kiêu, lần lượt là Triệu Tư Tư, Lâm Dịch, La Bằng.
Bọn họ đều dưới hai mươi tuổi, người có thể tham gia Thanh vân đại hội đều là những tiểu bối xuất sắc, đều có cơ hội trở thành cường giả tông môn trong tương lai.
Triệu Phi Yến và Tiêu Vân là hai tiểu bối có thực lực mạnh nhất Lăng Vân tông, còn Liễu Mi Nhi và Diệp Hoành là đệ tử hạch tâm của tông môn, nhóm người Triệu Tư Tư đều là thiên kiêu có được thiên phú dị bẩm. Ngay tại lúc này, phần lớn tiểu bối có tiềm lực nhất Lăng Văn tông đều tập trung tại Ngạo Kiếm phong.
Khương Phục Tiên phát hiện thấy trên người Trần Mục có ngưng đọng một nguồn lực, mà những tiểu bối khác lại không có, khó trách hắn lại có thể nắm giữ Hạo Nhiên Kiếm Ý.
Triệu Tư Tư mang một chiếc váy nhỏ màu xanh lục dài vừa qua khỏi đầu gối, nàng ta bị câm và mù, nhưng nụ cười trên mặt vẫn tỏa sáng như ánh mặt trời, giống hệt như em gái nhỏ nhà bên.
Dáng người thon dài của Lâm Dịch mang một bộ thanh y, khuôn mặt của hắn ta nhìn khá là Thánh tử, hoàn toàn khác với dáng vẻ cường tráng của sư tôn Lục Thanh Sơn của hắn ta, hắn ta là Bát phẩm Kiếm Hậu trung kỳ.
Cơ thể của La Bằng cường tráng, toàn thân mặc một màu đen, mắt to mày rậm, là Bát phẩm Kiếm Hậu hậu kỳ.
Bọn họ ngồi xung quanh bàn đá vừa uống trà vừa nói chuyện phiếm.
Triệu Phi Yến đánh giá Trần Mục, hơi hơi nhướng mày, chọc ghẹo: “Tiểu sư thúc, ngươi lớn lên quá nhanh rồi.”
“Ha ha ha.” Suýt chút nữa Liễu Mi Nhi đã phun hết trà trong miệng ra ngoài, nàng ta nhanh chóng che miệng, những tiểu bối ở xung quanh cũng cười theo.
Những tiểu bối thiên kiêu kia ở trước mặt Trần Mục đều vô cùng có kỷ luật, cũng chỉ có Triệu Phi Yến mới dám nói giỡn như vậy.
Thật sự Trần Mục đã cao hơn rất nhiều, thoáng nhìn có chút giống với các thiếu niên 13 - 14 tuổi, chẳng qua gương mặt lại hơi ngây ngô.
Vị hôn thê lớn như vậy, làm sao Trần Mục không nóng nảy được chứ, hắn cũng muốn lớn lên thật nhanh.
Lâm Dịch và La Bằng gật đầu liên tục.
Cho dù có người nào khiêu khích bọn họ, nếu không có sự cho phép của lão đội trưởng, thì bọn họ cũng sẽ không ra tay. Tiêu Vân chỉ muốn nhắc bọn họ đừng quá kích động.
Triệu Phi Yến lạnh lùng nói: “Tiểu sư thúc, nếu như có ai trêu chọc ngươi, cứ thẳng tay tiễn hắn vào đường chết."
"Phải cho bọn họ biết Lăng Vân tông lợi hại đến mức nào."