Mục lục
Bị Ép Làm Hôn Phu Của Kiếm Thánh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 

 Bên trong Hắc Thạch nội cảnh địa, Trần Mục đã nắm được lượng lớn Niệm Thuật dũng mãnh. 

 Nguyên thần của hắn luyện hóa chấp niệm trong thức hải, hấp thụ năng lượng tinh thần trong đó, cơ thể đang điên cuồng hấp thu năng lượng lôi kiếp cuồng bạo xung quanh. 

 Những năng lượng lôi kiếp cuồng bạo này vẫn đang tôi luyện cơ thể của Trần Mục giống như rửa tội lôi kiếp bản nhược hóa, cơ thể hiện lên kim quang. 

 Thân thể da thịt của Trần Mục vốn đã siêu phàm thoát tục, dưới sự tôi luyện của những năng lượng lôi kiếp này, da thịt sáng lên rực chói, như là Trích Tiên. 

 Thời gian chậm rãi trôi qua. 

 Năng lượng xung quanh càng lúc càng ít. 

 Thời gian mười sáu tháng ròng rã trôi qua. 

 Cảnh giới của Trần Mục đã tăng lên rất nhiều, đạt đến cảnh giới Ngũ phẩm Kiếm Hoàng viên mãn, niệm lực cũng đột phá Tam phẩm Niệm Hoàng đỉnh phong, cảnh giới ngang bằng với rất nhiều trưởng lão của Lăng Vân tông, đủ để sánh vai với cường giả lão bối của Bắc Hoang. 

 Bây giờ hắn vẫn chưa đầy mười hai tuổi, cảnh giới như vậy đủ để làm chấn động toàn bộ Vạn Tượng đại lục. 

 Trần Mục nghe nói loại siêu cấp đại châu như Huyền Châu kia có rất nhiều thiên kiêu kinh diễm thế gian, hắn không hề dương dương tự đắc mà tiếp tục cố gắng tu luyện. 

 Thời gian năm năm chỉ còn lại nửa năm, nếu như đợi Táng Tiên địa mở ra, cùng nhau ra ngoài với đám tiểu bối thì vẫn có thể đợi thêm ở Tàng Tiên địa nửa năm. 

 Tiểu Hắc và Tiểu Bạch bỗng nhiên trừng to mắt, bọn chúng ôm lấy nhau run lẩy bẩy. 

 Phía sau Trần Mục, có bóng người mặc đồ trắng bay lên, nàng ta chậm rãi ngẩng đầu lên lộ ra khuôn mặt tái nhợt, khóe miệng nhếch lên một độ cong kỳ dị. 

 Nhìn thấy hai con mèo đang run rẩy, nàng ta đặt ngón tay mảnh khảnh lên trên môi, làm dấu hiệu im lặng, cảnh tượng đó vô cùng quỷ dị. 

 “Meo~” 

 Tiểu Hắc và Tiểu Bạch kêu lớn. 

 Trần Mục lập tức mở mắt ra, nhìn thấy dáng vẻ sợ hãi của bọn chúng thì lập tức quay đầu lại nhìn, thế nhưng phía sau lại không có gì cả. 

 Hắn dùng Pháp Nhãn Kim Đồng, trước mắt xuất hiện một khuôn mặt trắng nhợt, gần trong gang tấc, trong khoảnh khắc kia Trần Mục trừng to mắt, lông tơ toàn thân dựng đứng hết lên. 

 Ầm. 

 Không khí bị đè ép nổ tung. 

 Trần Mục ôm lấy Tiểu Hắc và Tiểu Bạch trốn khỏi Đăng Tiên địa, hắn không hề do dự chút nào, đó chắc chắn là thứ không sạch sẽ. 

 Khương Phục Tiên đã từng nhắc nhở Trần Mục, bên trong Táng Tiên địa có rất nhiều nguy hiểm, nữ tử bạch y quỷ dị có khả năng là Quỷ Tiên trong truyền thuyết. 

 Trong nháy mắt Trần Mục đã lao đi rất xa. 

 Đôi mắt của Tiểu Hắc và Tiểu Bạch rất đặc biệt, lại có thể nhìn thấy sinh linh quỷ dị kia, Trần Mục phải cần đến sự trợ giúp của Pháp Nhãn Kim Đồng mới có thể thấy được. 

 Chạy trốn một quãng đường xa Trần Mục vẫn cảm thấy lạnh sau lưng, hắn từ từ quay đầu lại, lại nhìn thấy nữ tử bạch y đang nằm trên lưng của hắn. 


 Đồng tử của Trần Mục co rút lại. 

 Nhìn kỹ khuôn mặt của nữ tử bạch y tuy nhợt nhạt nhưng vẫn rất xinh đẹp, thấy vẻ mặt sợ hãi của Trần Mục, trên mặt nàng ta hiện lên nụ cười kỳ dị. 

 Quanh thân Trần Mục nổi lên Niết Bàn hỏa, có cả kiếm quang kiếm do niệm lực ngưng kết chém ra, thế nhưng lại không có hiệu quả đối với nữ tử bạch y. 

 Như thể nàng ta vốn không tồn tại. 

 Nữ tử bạch y ghé sát vào tai Trần Mục: “Tiểu đệ đệ, cảm ơn ngươi thả ta ra ngoài.” 

 Giọng nói kia chạm thẳng vào nơi sâu trong linh hồn. 

 Da đầu của Trần Mục tê dại, hắn hoàn toàn không cảm nhận được hơi thở của nữ tử bạch y, chỉ có thể thông qua Pháp Nhãn Kim Đồng để nhìn thấy sự hiện diện của nàng ta. 

 Nữ tử bạch y nói chuyện với Trần Mục thông qua thần niệm. 

 Chỉ cần thể xác ngã xuống, thần hồn sẽ nhanh chóng suy vong, nhiều nhất chỉ có thể lưu lại một chút chấp niệm, chỉ có một số rất ít cường giả đỉnh phong sau khi cơ thể ngã xuống, nguyên thần bị hủy mà thần hồn vẫn có thể tồn tại trên nhân gian. 

 Nữ tử bạch y trước mắt lúc sinh thời nhất định rất đáng sợ, Trần Mục không biết lúc nào thì đã thả nàng ta ra ngoài. 

 Trần Mục đáp cuống đỉnh núi gần đó, hắn cố ép mình bình tĩnh, trầm giọng nói: “Xin hỏi ngươi có thể xuống khỏi lưng ta được không?” 

 “Có thể.” 

 Nữ tử bạch y rời khỏi người Trần Mục. 


 Đó là nữ tiên thanh thuần với dáng người cao gầy. 

 Khóe miệng Trần Mục hơi nhếch lên, ôm lấy Tiểu Hắc và Tiểu Bạch tiếp tục chạy thẳng, hắn sử dụng toàn bộ sức lực giống như tia chớp màu vàng, nhưng sau lưng hắn vẫn là cảm giác ớn lạnh kia. 

 Quay đầu lại lần nữa. 

 Nữ tử bạch y khẽ cười nói: “Tiểu đệ đệ, ngươi chạy cái gì? Không thích nữ quỷ?” 

 “...” 

 Gặp phải nữ quỷ ai mà không chạy? 

 Trần Mục lại lần nữa đáp xuống đỉnh núi gần đó. 

 Tiểu Hắc và Tiểu Bạch trợn trắng mắt, ngay cả đầu lưỡi cũng lè ra ngoài, vô cùng biết giả chết. 

 “Ngươi muốn làm gì?” 

 Trần Mục khôi phục bình tĩnh, đôi mắt mang theo kim quang nhàn nhạt, cho dù có nguy hiểm thì vẫn còn Tuyết Phách, không biết Tuyết Phách có thể chém chết loại tồn tại quỷ dị này không. 

 “Ta bị mắc kẹt ở Đăng Tiên địa, ngươi hấp thụ năng lượng lôi kiếp xung quanh nên ta mới có thể nhìn thấy mặt trời lần nữa, tiểu đệ đệ, tỷ tỷ đặc biệt đến cảm ơn ngươi.” 

 “Hóa ra là chuyện như vậy, chuyện nhỏ thế này, tiện tay mà thôi, không cần cảm ơn.” 

 Trần Mục chuẩn bị rời đi. 

 Hắn không muốn giao thiệp với nữ tử bạch y. 

 Nữ tử bạch y nhìn Trần Mục, nói: “Ta hy vọng ngươi có thể giúp ta một chuyện nhỏ nữa.” 

 “Nói đi.” 

 “Đến Tiên Mộ giúp ta đào đồ.” 

 “Không thể!” 

 Trần Mục thẳng tay từ chối. 

 Tiên Mộ là khu vực đánh dấu xiên trên bản đồ, nếu như hắn đặt chân đến, có thể ngay cả mạng cũng không còn, đây là điều Khương Phục Tiên đã đặc biệt nhắc nhở hắn. 


 “...” 

 Khóe miệng Trần Mục giật giật, uy hiếp như vậy là nghiêm túc đấy à? Xem ra nữ tử bạch y này không hề có sức uy hiếp, nếu như chỉ gặp ác mộng, hắn vẫn có thể chịu được. 

 “Ngươi sợ rồi?” 

 “Ta sợ ngươi, chuyện cười.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK