“Đúng rồi, còn cả Bạch Thanh Hoan của Huyền Kiếm tông, không mời nàng ta chắc nàng ta sẽ đốt giấy cho ta mất.”
Khương Phục Tiên che miệng cười nhẹ.
Sau khi chỉnh sửa danh sách khách mời xong, Trần Mục và Khương Phục Tiên trở về phòng nghỉ ngơi, hắn ôm lấy vị hôn thê, hai người ôm nhau ngủ, hô hấp giao hòa, thần hồn quấn lấy nhau.
Nhục thân của Trần Mục ngày càng trở nên mạnh mẽ dưới sự tẩy lễ của ánh bạc, quang mang thần bí trên bề mặt da ngày càng phát sáng chói mắt, gân cốt huyết nhục trong cơ thể đều biến thành màu vàng kim, bên trong còn có vân sáng màu bạc, mang theo sinh cơ dồi dào.
Khương Phục Tiên và Trần Mục thức dậy vào buổi trưa, hai người vẫn còn rất nhiều việc phải làm, chẳng hạn như chế tác thiệp mời, thiệp mời của Hắc Thạch thành có thể phát muộn một chút, nhưng thiệp mời của Lăng Vân tông nhất định phải sớm gửi đi.
Chế tác thiệp mời xong, Trần Mục và Khương Phục Tiên lại quay về Lăng Vân tông lần nữa, lần này là để phát thiệp mời.
Trích Tinh phong.
Trần Mục giao thiệp mời đến tay Tô Mân.
“Sư tôn, nếu như ngài không tiện rời khỏi Lăng Vân tông thì có thể không cần đến, đến lúc đó chúng con sẽ quay về mang kẹo hỉ cho ngài.” Trần Mục cung kính nói.
Trần Mục biết bí mật liên quan đến thiên kiếp, cường giả đỉnh tiêm phàm trần đều đang lang thang bên ngoài, rất dễ thu hút thiên kiếp, đây có thể là lý do sư tôn không rời khỏi Lăng Vân tông, cũng có thể là để bảo vệ Lăng Vân tông.
Tô Mân trịnh trọng nói: “Yên tâm đi Tiểu Mục, hôn lễ của hai đứa vi sư chắc chắn sẽ đến.”
Có thể nhìn thấy hai vị hậu bối xuất sắc nhất của Lăng Vân tông ở bên nhau, trong lòng Tô Mân khỏi nói cũng biết vui mừng biết bao nhiêu.
Khương Phục Tiên đưa thiệp mời cho Tần Nghê Thường: “Sư muội, không cần chuẩn bị lễ vật, cứ đến là được rồi.”
Tần Nghê Thường nhận lấy thiệp mời của Khương Phục Tiên, tươi cười nói: “Sư tỷ, chúc hai người sớm sinh quý tử, nếu như có thể thì ta muốn làm nghĩa mẫu của hài tử.”
“Được thôi.”
Khương Phục Tiên không chút do dự.
Tiếp đó Khương Phục Tiên đi đến Tử Dương phong.
“Sư tôn.”
Triệu Phi Yến nhìn thấy sư tôn quá bộ đến thì kích động chạy đến trước, Khương Phục Tiên nhẹ nhàng hỏi: “Phi Yến, sao con vẫn còn sống ở đây?”
“Sư tôn, Lăng Vân tông là nơi thuộc về ngài, sau này ngài quay về vẫn cần phải ở đó.”
Vẻ mặt Triệu Phi Yến nghiêm túc nói: “Sư tôn, bây giờ Phi Yến vẫn chưa xứng sống ở nơi đó, đợi sau này khi thực lực của con đủ rồi sẽ chuyển đến Lăng Vân phong sau.”
Khương Phục Tiên khẽ gật đầu, nàng ta biết Triệu Phi Yến vẫn luôn rất cố gắng, từ nhỏ đã lấy việc trở thành tông chủ làm mục tiêu để phấn đấu, vội vàng muốn đột phá mới dẫn đến lúc còn trẻ căn cơ không vững, xảy ra phản phệ hàn độc.
Sư đồ hai người lại ngồi trò chuyện một lát, sau đó Khương Phục Tiên đi gửi hết toàn bộ số thiệp mời còn lại.
Chạng vạng tối.
Trần Mục và Khương Phục Tiên đang hóng gió trong rừng trúc của Ngạo Kiếm phong, bọn họ nằm trên ghế trúc.
“Sư tỷ, trước kia lúc ở Ngạo Kiếm phong mỗi ngày ta đều trông mông nàng có thể xuất hiện ở đây.”
“Tiểu sư đệ, lúc đó chàng vẫn còn rất đáng yêu, sẽ không bắt nạt sư tỷ, bây giờ thì gan to rồi, còn dám cưỡi trên người sư tỷ.”
Trần Mục lật người lại, nằm nghiêng nhìn bên mặt xinh đẹp của vị hôn thê không khỏi cười ngốc nói: “Sư tỷ, nàng không cho cơ hội thì sao ta có thể bắt nạt nàng được.”
Khương Phục Tiên cũng nằm nghiêng nhìn Trần Mục, trong đôi mắt xanh thẳm chứa đầy ý cười, nhỏ giọng thì thầm nói: “Còn nhớ lần đầu tiên của chúng ta không?”
Trần Mục cười gật đầu: “Ngày đó sư tỷ mặc váy cưới rất đẹp, cả đời khó quên.”
Mỗi lần Khương Phục Tiên nhớ đến đêm đó thì sẽ đỏ mặt, đêm đó là nàng ta chủ động ngủ với Trần Mục.
“Sư tỷ phải mặc lại một lần cho chàng xem.”
“Sư tỷ, nàng thật tốt.”
Trần Mục và Khương Phục Tiên vẫn giống như nhiều năm trước, bọn họ nằm nghỉ ngơi trong rừng trúc.
Sáng sớm, Trần Mục mở mắt ra, Khương Phục Tiên vẫn còn ở bên cạnh, nàng ta đã sớm mở mắt rồi.
“Sư tỷ, chúng ta về nhà đi.”
“Ừm ừm, về nhà.”
Lúc bọn họ trở về nhà, bên ngoài sớm đã nổi lên sóng to gió lớn, thế lực khắp nơi đều đang bàn tán về Trần Mục và Khương Phục Tiên, bọn họ nhận được tin tức hai người kết thành đạo lữ.
Nam Hoang, Phượng các.
Trong rừng cây dâu tằm, một bóng dáng đỏ như lửa vụt qua: “Sư tôn, có chuyện không hay rồi!”
Hỏa Mị chạy vào rừng cây chỗ Mộc Lưu Huỳnh bế quan.
Mộc Lưu Huỳnh ngồi xếp bằng dưới cây dâu tằm, nàng ta mở mắt ra, vô cùng kinh ngạc nói: “Mị Nhi, có chuyện gì thế, sao ngươi lại hoảng hốt như vậy?”
Hỏa Mị kinh hô nói: “Sư tôn, chuyện lớn, Khương tông chủ đã thoái vị cho Triệu Phi Yến.”
Mộc Lưu Huỳnh cũng bị làm cho kinh hãi, Khương Phục Tiên đang ở kỳ đỉnh phong, mà Triệu Phi Yến vẫn còn trẻ, chuyện này quả thực đủ để làm chấn động toàn bộ nhân gian.
“Chẳng lẽ Khương Phục Tiên muốn lên trời?” Mộc Lưu Huỳnh nhìn bầu trời, Khương Phục Tiên chủ động nhường vị, các thế lực lớn đều suy đoán có thể nàng ta muốn lên trời.
Hỏa Mị tiếc nuối nói: “Sư tôn, còn có tin tức động trời hơn, Khương tông chủ và tiểu sư thúc của Lăng Vân tông kết thành đạo lữ, nàng ta nhường vị có lẽ là muốn song túc song phi một chỗ với tiểu sư thúc, ngài đã hết cơ hội rồi!”
“Im miệng, nghiệt đồ, còn nói những lời đại nghịch bất đạo như vậy nữa, vi sư chắc chắn sẽ trừng phạt ngươi thật nặng.: Mộc Lưu Huỳnh sắp bị Hỏa Mị chọc tức đến thổ huyết.
Hỏa Mị cảm thấy oan ức, nàng ta một lòng hiếu kính thế nhưng sư tôn lại không cảm kích, lần nào cũng mắng nàng ta.
Đường gia ở Kim thành.
Đường Uyển và Trần Nghiêm đích thân đến gửi thiệp mời.