Đồng tử của Chu Hồng Minh co rút vô cùng mạnh, với khoảng cách xa như vậy, ông ta vẫn bị quy tắc thời gian của Tô Mân ảnh hưởng như cũ. Thời gian xung quanh bị đình trệ, không có cách nào xuất kiếm, trong đôi mắt phẫn nộ xuất hiện sự hoảng sợ.
Tô Mân đưa tay vuốt ve trời xanh.
Cái kim sắc Tiên Môn khép lại trước thời hạn.
Chu Hồng Minh hối hận, biểu cảm của ông ta điên cuồng. Nếu như Tô Mân không cho ông ta một con đường lui, thì cứ đồng quy vu tận. Với lượng năng lượng trong cơ thể của ông ta, đừng nói là phá hủy Lăng Vân tông, phá hủy nửa cái Nam Hoang cũng không thành vấn đề.
Tô Mân nhìn mây đen xuất hiện.
Da đầu của Chu Hồng Minh đều tê dại, thời gian của ông ta đứng yên nhưng thời gian của thiên địa vẫn còn chuyển động.
“A!”
Chu Hồng Minh hét lớn, ông ta muốn tránh thoát trói buộc, xung quanh cơ thể lại có xiềng xích kim sắc của thời gian.
Trong những đám mây đen.
Sấm sét lóe sáng lập lòe.
So với bị hóa thành tro bụi chôn vùi bên dưới lôi kiếp, Chu Hồng Minh quyết định sẽ đồng quy vu tận cùng với Lăng Vân tông.
Ông ta chọn lựa tự bạo, trên cơ thể xuất hiện các vết nứt, cường quang tỏa sáng. Những xiềng xích thời gian xung quanh cũng không thể vây khốn nguồn năng lượng mạnh mẽ này.
“Đi đường mạnh khỏe.”
Trên mặt Tô Mân hiện lên nét tươi cười hiền lành.
Phía sau lưng Chu Hồng Minh xuất hiện vết nứt không gian, đó không phải là Kiếm Môn, mà là hư không hắc ám bao la.
Ngón tay Tô Mân búng ra.
Một chút kim quang phóng lên cao.
Giống hệt như một sợi tơ kim sắc vắt ngang qua thiên địa.
Chu Hồng Minh bị Tô Mân mạnh mẽ đẩy vào trong hư không.
Vết nứt không gian nhanh chóng đóng lại, thiên địa khôi phục lại dáng vẻ như cũ. Trời trong xanh mây trắng ngần, Lăng Vân tông vô cùng yên tĩnh, mọi người ngây ngẩn cả người, bỗng nhiên vang lên tiếng hoan hô đinh tai nhức óc.
Tần Nghê Thường vội vàng chạy đến Trích Tinh phong.
“Sư tôn.”
Tần Nghê Thường đi đến gần.
“Vi sư không có việc gì, chỉ cảm thấy hơi mệt một chút.” Tô Mân ngồi nghỉ ngơi một chút, sau đó lấy ra tiên đan của Chu Hồng Minh, sau khi dùng, tinh khí thần toàn thân được phục hồi nhanh chóng.
“Quả là thứ tốt.”
Tô Mân khôi phục lại tinh thần rất nhanh, cho dù tiên đan có tệ đến đâu, nhưng hiệu quả cũng tốt hơn so với thánh đan.
“Hy vọng lần này có thể hoàn toàn tiêu diệt được Hồng Minh.” Tô Mân nhìn về hướng của Hồng Châu.
Tần Nghê Thường cảm thấy có chút lo lắng: “Sư tôn, ngài nói thử xem Khương Phục Tiên có gặp phải nguy hiểm gì hay không?”
Ngay cả Lăng Vân tông cũng có Kiếm Tiên giáng lâm, cường giả Hồng Minh trong Thanh Đồng thành nhất định có thể tiếp dẫn Kiếm Tiên, rất có thể sẽ xảy ra vấn đề lớn.
Tô Mân tươi cười, nhẹ nhàng nói: “Nghê Thường, không cần phải lo lắng cho bọn họ. Khương sư tỷ của ngươi không phải là người đơn giản, chờ đến khi Tiểu Mục trở về, các ngươi cùng nhau đến Trích Tinh phong, hiện tại vi sư muốn nghỉ ngơi.”
“Vâng, sư tôn.”
Tần Nghê Thường cung kính rời đi.
Toàn bộ Lăng Vân tông đều kích động.
Ba vị Kiếm Tiên đều bị Thái Thượng trưởng lão bức lui, trong đó hình như có một vị không muốn rời đi, bị Thái Thượng trưởng lão cưỡng ép đưa vào hư không.
Bọn tiểu bối hào hứng trao đổi, là đệ tử của Lăng Vân tông mọi người đều cảm thấy kiêu ngạo.
Tần Nghê Thường quay trở lại Lạc Hà phong: “Mi Nhi, ngươi qua bên kia tu luyện.”
Tần Nghê Thường chỉ vào Hồng Châu nơi mà hai vị tổ kiếm khai Tiên Môn, gương mặt Liễu Mi Nhi hiện lên vẻ cung kính, đáp: “Sư tôn, ta đi liền đây.”
Chỗ đó có một lượng lớn vật chất thần bí.
Tần Nghê Thường còn có việc vội, cho nên nàng ta mới bảo Liễu Mi Nhi đi trước. Sau khi vật chất thần bí rơi xuống Tiên Môn, chẳng những có thể cung cấp một lượng năng lượng cuồng đại, còn có thể giúp gia tăng cảm nhận về các quy tắc.
…
Trần Mục và Khương Phục Tiên cùng nhau quay về Lăng Vân tông, tốc độ của Tuyết Phách rất nhanh. Khương Phục Tiên nhắm hai mắt lại, nàng ta thấy nữ thần Chiết Dực, biểu cảm dần dần trở nên ngưng trọng, rất nhanh nàng ta thanh tỉnh lại từ trong ký ức.
Từ sau khi huyết mạch thức tỉnh, nàng ta liền có được rất nhiều ký ức không thuộc về chính mình, rất nhiều ký ức phủ bụi cũng được huyết mạch thức tỉnh.
Nàng ta nhìn thấy Thần tộc xuống dốc.
Khương Phục Tiên cố gắng không để ý đến những cái đó, nàng ta đấy những tạp niệm ra khỏi thức hải. Sau đó nàng ta mở mắt, nhìn Trần Mục đang ngủ say trong lòng ngực, đôi mắt hiện lên ý cười.
Miệng vết thương trước ngực của Trần Mục đã khép lại, dưới sự trợ giúp của Phá Thánh Đan, hắn đã khôi phục rất tốt.
Trần Mục cảm nhận được ánh mắt của Khương Phục Tiên, hắn mở mắt ra, nhìn về phía hôn thê tuyệt mỹ: “Sư tỷ, đệ còn muốn nằm thêm một chút.”
“Ừm, nghỉ ngơi đi.”
Khương Phục Tiên sờ mặt hắn.
Đột nhiên Trần Mục ngồi dậy, hắn mở to hai mắt: “Sư tỷ, đột nhiên ta lại nhớ đến có khả năng Hồng Minh còn có hai vị lão tổ cấp bậc cường giả.”
“Cho dù bọn họ có đi đến Nam Hoang trước, có sư thúc ở đó cũng sẽ không làm nên chuyện gì.” Khương Phục Tiên cười nói.
Trần Mục nghĩ đến sư tôn, hai vị lão tổ cũng không phải là vấn đề, nhưng nếu như bọn họ tiếp dẫn Kiếm Tiên giáng lâm, đó chính là điều phiền toái lớn. Không biết sư tôn có thể đối phó với Kiếm Tiên hay không.
“Yên tâm, sư thúc rất mạnh.”
“Hy vọng Lăng Vân tông không xảy ra việc gì.”
Dưới sự trợ giúp của vị hôn thê, năng lượng trong cơ thể Trần Mục được khôi phục rất nhanh.
Bảy ngày sau.
Bọn họ quay trở về Lăng Vân tông.
Sau khi trở về tông Khương Phục Tiên cũng không nghỉ ngơi, trực tiếp dẫn theo Trần Mục tổ chức hội nghị trưởng lão.