(1)
Trần Mục nhìn thiên kiêu Thần tộc tới gần, nhàn nhạt nói: "Ngươi lui trước đi, ta tới xử lý bọn chúng."
Cửu Vĩ Hồ phát hiện ra có mấy cỗ tần sóng cực kỳ mạnh đánh tới, tức khắc nó đã chuồn đi thật xa.
Trần Mục dịch chuyển đến giữa không trung, hắn nhìn đám người Triệu Thiên Thần xông tới trước mặt.
Viêm Vô Địch lạnh giọng nói: "Hắn đánh chết hai huynh đệ của ta, mọi người hợp lực giải quyết hắn!"
Triệu Thiên Thần và Trương Nghịch Trần đồng thời xuất thủ.
Nháy mắt bọn họ xuất hiện ở hai bên Trần Mục, trong tay hai người đều là thần binh, Thần Kích kim sắc và U Ám Thiết Côn phóng ra ánh sáng chói loá.
Trần Mục tay cầm Xích Long Thần Mâu, toàn thân tản ra uy áp dũng mãnh bá đạo, bên trái hắn vung mâu, Thần Mâu và Thần Kích kim sắc va chạm, cánh tay của Triệu Thiên Thần run lên, Thần Kích đang run rẩy kịch liệt.
Chỉ là vừa giao đấu, Triệu Thiên Thần đã bị đánh bay ra ngoài mấy chục trượng, hắn ta là Thần tử của Bắc Thần quốc, là kẻ xuất sắc trong đám người cùng thế hệ, nhưng lại bị tu tiên giả đánh lui, kết quả như vậy hắn ta không thể chấp nhận được.
Ngay sau đó Trần Mục vung Thần Mâu bên phải, huyết quang nở rộ, sức mạnh đáng sợ làm cho không gian vặn vẹo, Trương Nghịch Trần vung U Ám Thiết Côn nghênh kích.
Lúc hai thanh thần binh va chạm, tiếng nổ vang vọng khắp bầu trời, không gian nổi lên từng cơn sóng gợn.
Trương Nghịch Trần cau mày, trong mắt ẩn chứa vẻ khiếp sợ, hắn ta có thể nhìn ra được trạng thái của Trần Mục, dường như là không dùng lực cũng rất dễ dàng đánh lui được bọn họ.
Tiếng gào rít vang lên.
Hỏa vũ mà Viêm Vô Địch bắn ra đánh tới.
Trần Mục ung dung ném Xích Long Thần Mâu ra.
Viêm Vô Địch ở xa xa đột nhiên co rụt đồng tử lại, hỏa vũ chói lọi bị xé nát dễ dàng, Xích Long Thần Mâu giống như cự long bốc lên lửa mạnh vạch phá bầu trời.
Bầu trời vang dội tiếng rồng kêu, phảng phất như Chân Long giáng lâm, không gian xung quanh vặn vẹo, nổi lên gợn sóng, Viêm Vô Địch biết khó có thể tránh được, dứt khoát không tránh nữa.
Loảng xoảng!
Thân là Thần tử Thần tộc, trên người bọn họ có át chủ bài bảo mệnh, vừa gặp mặt đã phát động át chủ bài bảo mệnh, mặt mày Viêm Vô Địch tối sầm.
Hỏa diễm hư ảnh cách không trung một ngón tay.
Cánh tay hỏa diễm trên trăm trượng xuất thế ngang trời, Trần Mục không dám khinh suất, hắn không giao đấu trực diện, trực tiếp sử dụng Tổ Long Kim Lân.
Đùng!
Dù cho sử dụng Tổ Long Kim Lân, Trần Mục cũng bị đánh lui ra ngoài mấy chục trượng.
"Tự bản thân ngươi tìm chết!"
Viêm Vô Địch nghiến răng nghiến lợi nói.
Triệu Thiên Thần và Trương Nghịch Trần nở nụ cười lạnh, bọn họ đều không muốn sử dụng át chủ bài bảo mệnh, chờ mong át chủ bài của Viêm Vô Địch có thể xử lý được Trần Mục.
Hỏa diễm hư ảnh duỗi tay túm về phía Trần Mục, cái tay kia đi ngang qua hư không, trực tiếp bao phủ thân thể của hắn, bốn phía xung quanh Trần Mục bị khóa chặt, không cách nào động đậy được.
Triệu Thiên Thần cao cao tại thượng nói: "Ở trước mặt sức mạnh của Thần hoàng, hắn căn bản không chịu nổi một đòn!"
Trương Nghịch Trần cũng chẳng thèm ngoảnh nhìn, bọn họ đều không có ra tay, mà là ngoảnh mặt làm thinh, còn có bốn vị thiên kiêu Thần tộc nhẹ nhàng thở ra, bọn họ biết sức mạnh của Trần Mục, nếu như giao đấu trực diện thì không khác nào chịu chết.
Chỉ có Viêm Vô Địch không mảy may vui nổi, đây là át chủ bài bảo mệnh lợi hại nhất của hắn ta, sau khi dùng rồi, thì sẽ không an toàn nữa, cũng chỉ có thể nhìn sắc mặt của Trương Nghịch Trần và Triệu Thiên Thần, kế tiếp hắn ta ở trong Thần Khư bí cảnh cũng chỉ có thể cẩn thận từng li từng tí.
Trần Mục thôi động Cự Thần binh.
Cự Thần binh nháy mắt biến thành cỡ như ngọn núi, hai tay nó hướng về sau, lấy ra chiến chùy của Thần Hậu, trực tiếp đập về phía vị trí của Viêm Vô Địch.
Hỏa diễm hư ảnh phất tay lần nữa, sức mạnh đáng sợ xé nát không gian, Cự Thần binh bị đánh bay ra.
Trần Mục cảm giác được sự khủng bố của Thần hoàng, ấn ký để lại trong cơ thể Thần tử vậy mà lại cũng có thể làm cho hắn khó có thể động đậy, hắn không có ý muốn dây dưa, trực tiếp thôi động át chủ bài bảo mệnh mà Huyền Vận Thần hậu cho hắn.
Giây phút ngọc thạch vỡ nát, sau lưng Trần Mục xuất hiện bóng người to lớn, toàn bộ đám người Triệu Thiên Thần và Viêm Vô Địch đều trợn mắt há mồm, khó mà tin được hình ảnh trước mắt.
Hư ảnh của Đông Hoàng vung quyền về phía trước, một quyền kia thế như chẻ tre, mang theo sức mạnh to lớn hủy hoại trần thế, hỏa diễm hư ảnh chỉ có thể bị ép vung quyền nghênh kích.
Ầm ầm!
Trần Mục và Viêm Vô Địch đều bị đánh lui ra ngoài, hỏa diễm hư ảnh đang lung lay, rõ ràng là hình chiếu của Đông Hoàng mạnh hơn.
"Mau lui!"
Triệu Thiên Thần chạy trốn đầu tiên.
Trần Mục sẽ không để bọn họ dễ dàng rời đi, Cự Thần binh lao về phía Trương Nghịch Trần, mà hắn đích thân xông tới gần đám thiên kiêu Thần tộc, tay cầm Thanh Vân kiếm, chém giết những thiên kiêu Thần tộc đỉnh phong này giống như chém dưa thái rau!
Trương Nghịch Trần lấy ra một tờ giấy vàng, sau khi tờ giấy kia được thôi động, hắn ta trực tiếp biến mất không thấy đâu nữa.
Đùng!
Hỏa diễm hư ảnh đột nhiên nổ tung, sau đó có hỏa quang còn sót lại bao vây lấy Viêm Vô Địch trốn xa, dán vào mặt đất, chớp mắt bay ra ngoài mấy dặm.
Lúc này hư ảnh của Đông Hoàng tối đi rất nhiều, ông ta trông giữ ở bên cạnh Trần Mục: "Đa tạ tiền bối!"
"Vẫn còn bốn người, ta có thể giúp ngươi giải quyết một tên trước." Hư ảnh của Đông Hoàng mở miệng.