Sáu (2)
Nháy mắt, kiếm quang gào thét phóng ra, Hạ Trúc Vân trợn mắt há mồm, lúc kiếm quang đến gần Trần Mục liền bị phai mờ, hắn còn không có ra tay ngăn cản.
Ngoài cơ thể của Trần Mục có hào quang mà mắt thường khó có thể phát hiện ra, đây là đặc điểm của Bất Diệt Kinh, luyện đến cực cảnh có thể vạn pháp bất xâm, Trần Mục luyện đến tầng thứ sáu, đã có thể miễn dịch với một phần thương tổn, công kích của cường giả Kiếm Hoàng vô hiệu đối với hắn.
Miễn dịch không phải là tấm chắn, cho dù có nhiều cường giả Kiếm Hoàng hơn nữa công kích hắn thì cũng đều vô dụng.
Trần Mục cảm giác nhục thân của mình có thể miễn dịch với công kích của cường giả Kiếm Thánh, thậm chí là Kiếm Tiên Tiên giới, dù cho không thể miễn dịch, thì muốn tạo thành thương tổn với hắn cũng rất khó.
Hạ Trúc Vân sững sờ đứng tại chỗ.
Đột nhiên có khách tới đây thăm hỏi, Hướng Yên Hà đến gần đình viện, thân nàng ta mặc váy lụa màu, dáng người yểu điệu, màu sắc mái tóc sặc sỡ, trông có vẻ rất bắt mắt.
Cảm nhận của Trần Mục đối với nàng ta là loè loẹt, hắn chỉ thích phong cách thanh thuần lạnh lùng như vị hôn thê.
Hướng Yên Hà ở lại Thái Sơ hoàng thành mấy tháng, nàng ta hơi hơi khom người: "Trần huynh, ta nhận được tin tức của sư tôn, cuối tháng Thần Khư bí cảnh sẽ mở ra, nếu như bỏ lỡ cơ hội lần này, lần sau không biết khi nào mới có thể mở ra."
Trần Mục còn phải đánh dấu Thần Khư bí cảnh, đương nhiên hắn cảm thấy hứng thú, chỉ là vị hôn thê vẫn chưa xuất quan, một mình đến Thần Khư bí cảnh nói không chừng sẽ có nguy hiểm.
Hướng Yên Hà nói bổ sung: "Vũ Thần Thần tử theo ta tiến về, Trần huynh không ngại thì đi cùng chúng ta."
Nghe nói Khương Vũ Thần muốn tới Thần Khư bí cảnh, dù sao cũng là đệ đệ của Khương Phục Tiên, Trần Mục có nghĩa vụ quan tâm hắn ta: "Được, đa tạ lời mời của Yên Hà Thần nữ."
Hướng Yên Hà nở nụ cười dễ thương nói: "Trong bí cảnh, mong Trần huynh chiếu cố Yên Hà nhiều hơn."
"Chiếu cố lẫn nhau."
Trần Mục mỉm cười nói, hắn không có xem nhẹ Hướng Yên Hà, Thần nữ cấm địa, tuyệt đối không phải bình hoa.
Hướng Yên Hà có được câu trả lời hài lòng, nàng ta cười yêu kiều một tiếng: "Trần huynh, hai ngày sau, đến lúc đó ở ngoài thành tập hợp, chúng ta sẽ ngồi Thiên Tinh thần thuyền rời đi."
Trên mặt Trần Mục tràn đầy nụ cười rực sáng.
Hướng Yên Hà không phí lời, nói xong nàng ta liền quay người, thấy Trần Mục không có hành động tiễn nàng ta, vừa đi mấy bước liền ngoái nhìn cười một tiếng, vậy mà Trần Mục đã lên lầu.
Tốt xấu gì nàng ta cũng là một trong ba Thần nữ đứng đầu Thần Vực, vậy mà lại bị Trần Mục coi khinh, Hướng Yên Hà bĩu môi, sau đó thở phì phò rời khỏi Phục Tiên các.
Trần Mục trở về phòng nghỉ ngơi, hắn ngồi xếp bằng tu luyện, trong thức hải vẫn đang lĩnh hội tờ giấy vàng và kim giản kia, mặc dù là văn tự, nhưng lại ẩn chứa đạo lý lớn.
Trần Mục lĩnh ngộ ra ba loại ấn pháp từ trong giấy vàng, Chư Hành Vô Thường Ấn, Chư Pháp Vô Ngã Ấn, Niết Bàn Tịch Tĩnh Ấn, sau khi Trần Mục lĩnh hội lại dùng niệm lực ngưng tụ ra.
Ngưng tụ Chư Hành Vô Thường Ấn ra sẽ có bàn tay màu vàng đánh ra, uy lực không thua gì Kinh Thần Kiếm Kỹ mà hắn thi triển, đây tuyệt đối là đại sát kỹ chém giết lúc sinh tử.
"Một trang giấy vàng thần bí đã có thể lĩnh ngộ ra đại thần thông, nếu như có thể có được trân tàng của Mạc gia, hoặc là《Đạo Tàng》 hoàn chỉnh của Lâu Tương Thần hậu, tuyệt đối có thể thăng cấp rất nhiều." Đáy lòng Trần Mục lẩm bẩm nói.
Tây Thần quốc còn có thể có nhiều cổ tịch truyền thừa có liên quan tới tu tiên giả như thế, không biết liệu Đông Thần quốc có hay không, Trần Mục không tiện hỏi trực tiếp, muốn đợi sau khi vị hôn thê xuất quan, nói chuyện này với Khương Phục Tiên.
Hôm sau, sáng sớm.
Hà Mộng Như đi vào Phục Tiên các, Huyền Vận Thần hậu bảo nàng ta thông báo cho Trần Mục đến Thần sơn nói chuyện.
Nhạc mẫu mời, Trần Mục lập tức đi tới Thần sơn, không dám trì hoãn chút nào, Thần sơn ở Thái Sơ hoàng thành chỉ thấp hơn Quang Minh Thần Tháp, nơi này có thể nhìn thấy toàn bộ Thái Sơ hoàng thành.
"Bái kiến bá mẫu."
Trần Mục cung kính hành lễ.
Huyền Vận Thần hậu ngồi ngay ngắn ở trong đình, bà ta nở nụ cười ôn hòa: "Tiểu Trần, ngồi đi, cứ tự nhiên."
Trần Mục ngồi đối diện Huyền Vận Thần hậu, Hà Mộng Như rót trà cho hắn: "Bá mẫu, ngài tìm ta có chuyện gì?"
Huyền Vận Thần hậu khẽ lắc đầu: "Chỉ là tùy tiện tâm sự, không cần khẩn trương."
Trần Mục có chút căng thẳng, không biết phải nói gì, Huyền Vận Thần hậu chủ động hỏi: "Tiểu Trần, ra ngoài thời gian dài như vậy, có nhớ nhà không?"
Trần Mục nhẹ gật đầu, cười trả lời: "Có lúc rất nhớ huynh đệ tỷ muội trong nhà, ta chuẩn bị đến Thần Vực bí cảnh tìm bảo, sau đó trở về Vạn Tượng đại lục."
Huyền Vận Thần hậu nghe vậy kinh ngạc nói: "Đoán chừng Phục Tiên còn cần thời gian rất dài mới có thể xuất quan, ngươi định một mình trở về nhân gian?"
Trần Mục sững sờ chốc lát, thành thật trả lời: "Ta và sư tỷ thương lượng cùng trở về Vạn Tượng đại lục, nếu như bá mẫu không cho phép, ta sẽ trở về một mình."
Trần Mục nghe vậy kinh hãi cả người đổ mồ hôi lạnh, liền vội vàng hỏi: "Bá mẫu, chênh lệch thời gian giữa hai nơi là bao nhiêu?"
Huyền Vận Thần hậu trầm giọng nói: "Đại khái một ngày ở Thần Vực, tương đương với bảy ngày ở nhân gian."
Trần Mục nhẹ nhàng thở ra, còn tưởng rằng một ngày ở Thần Vực bằng một năm ở nhân gian, tỉ lệ thời gian này còn có thể chấp nhận được, đoán chừng khi về nhà, Trần Dao đã là người lớn rồi.
Nghĩ tới đây, không khỏi cảm khái.