Mục lục
Bị Ép Làm Hôn Phu Của Kiếm Thánh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 

 Khương Phục Tiên nhìn Trần Mục, đôi mắt xanh thẳm sáng lên, vẻ mặt thần tiên xinh đẹp không có bất kỳ biểu cảm gì, Trần Mục bị nhìn chằm chằm có chút sợ hãi: “Sư tỷ, có thể dẫn đệ đến Trích Tinh phong không?” 

 Khương Phục Tiên vẫn nhìn chằm chằm vào Trần Mục như cũ. 

 Đột nhiên Trần Mục có chút hoảng sợ, lúc Khương Phục Tiên không nói chuyện còn đáng sợ hơn khi nói chuyện. 

 Tần Nghê Thường lạnh lùng nói: “Tiểu sư đệ, sư tỷ dẫn đệ đi Trích Tinh phong.” 

 “Cảm ơn tỷ tỷ.” 

 Trần Mục mỉm cười đáp lại. 

 Khương Phục Tiên vỗ nhẹ váy mình, thanh u nói: “Đệ muốn đến Lăng Vân phong, cứ trực tiếp đến thẳng là được.” 

 Trần Mục cảm thấy vị hôn thê đang tức giận, hắn quyết định hai ngày nữa lại đi Lăng Vân phong. 

 Hắn đi theo Tần Nghê Thường đến Trích Tinh phong. 

 Lăng Vân tông nằm trên Thập Vạn Đại Sơn. 

 Đỉnh núi nơi các cường giả tông môn cư trú tương đối vắng vẻ, Trích Tinh phong lại càng nằm sâu trong Lăng Vân tông, xung quanh vô cùng yên tĩnh. 

 Tần Nghê Thường dẫn Trần Mục đến Trích Tinh phong. 

 Trích Tinh phong rất bình thường, thậm chí còn không cao bằng những ngọn núi xung quanh, Trích Tinh phong này hoàn toàn khác với trong tưởng tượng của Trần Mục. 

 Tần Nghê Thường lạnh lùng nói: “Tiểu sư đệ, đệ có biết vì sao chỗ này lại gọi là Trích Tinh phong không?” 

 “Không biết, xin sư tỷ giải đáp.” Khuôn mặt nhỏ của Trần Mục kính cẩn nói. 

 Trong mắt Tần Nghê Thường mang theo vẻ tự hào: “Rất lâu trước khi Khương Phục Tiên ra đời, sư tôn đã ngộ đạo tại ngọn núi này, một đêm nọ, ông ấy đã ngộ ra kiếm đại vượt ngoài trần thế, nhấc kiếm lên các vì sao rơi xuống, sau đó nơi này được gọi là Trích Tinh phong.” 

 Trong mắt Trần Mục mang theo vẻ kính trọng, một kiếm hái sao, sức mạnh kia to lớn đến độ nào, chỉ có điều hắn không nhìn thấy tên của sư tôn trên Thánh Bảng, chẳng lẽ các cường giả trên Thánh Bảng còn mạnh hơn so với sư tôn? 

 Hai người tiến vào Trích Tinh phong. 

 Bọn họ bắt đầu leo lên từ chân núi. 

 Trần Mục chú ý thấy hàng cây hai bên đường núi đã được cắt tỉa gọn gàng, ánh mắt trời rực rỡ chiếu rọi xuống đường lên núi, xung quanh đều có chim hót hoa thơm. 


 Phong cảnh ở đây rất tốt. 

 Vẻ mặt Tần Nghê Thường nghiêm nghị nói: “Mỗi một ngọn cây cọng cỏ ở đây đều do đích thân sư tôn tự chăm sóc, ngay cả những viên đá cuội đệ giẫm dưới chân cũng đều được sư tôn nhặt về ở dưới sông.” 

 Trần Mục cúi đầu nhìn những viên đá cuội dưới chân, mỗi viên đá đều vô cùng nhẵn nhụi, có dấu vết được đánh bóng, trên đường núi ngay cả một chiếc lá rơi cũng không có. 

 Xem ra Trích Tinh phong thường xuyên được chăm sóc. 

 Trần Mục đã từng đến Tử Vân phong, Tiêu Vân cũng đã dẫn hắn đi xem rất nhiều ngọn núi, những nơi đó đều không có sinh khí như chỗ này, sư tôn Tô Mân đã coi Trích Tinh phong như nhà của mình, coi Lăng Vân tông như gia đình của mình mà bảo vệ. 

 Đỉnh núi Trích Tinh phong. 

 Ở giữa có một ngôi nhà trúc tinh xảo, trước của không xa là vườn rau, xung quanh đều là các loại hoa cỏ được chăm sóc cẩn thận. 

 Cách bài trí ở đây rất đơn giản, nhưng lại cho Trần Mục cảm giác như thiên đường chốn nhân gian, rất thanh thản dễ chịu. 

 Tô Mân mặc một chiếc áo choàng trắng mộc mạc, tiên phong đạo cốt, tuy già nhưng đầy sinh khí, ông ngồi ngay trước nhà trúc, trong tay là bạch ngọc khắc hình kiếm đang lơ lửng. 

 Tần Nghê Thường khoác tay lên vai Trần Mục. 

 Trần Mục lập tức dừng lại, hai người yên lặng đứng cách đó không xa. 

 Miếng ngọc bội kia ẩn chứa sức mạnh to lớn. 

 Một lúc sau, Tô Mân mở mắt ra, ông ấy nở nụ cười ôn hòa nói: “Tiểu Mục, con qua đây.” 

 “Sư tôn!” 

 Trần Mục bước đến gần hơn. 

 Tô Mân đưa miếng ngọc bội khắc hình thanh kiếm cho Trần Mục, trên mặt khẽ cười nói: “Bên trong này có một kiếm của vi sư, lúc gặp phải nguy hiểm cứ bóp nát nó là được.” 

 Trần Mục nhận lấy ngọc bội hình kiếm, khuôn mặt nhỏ cung kính đáp: “Đa tạ sư tôn.” 

 Hắn biết miếng ngọc bội này là cái gì. 

 Trong miếng ngọc bội kia của Triệu Phi Yến có chứa một kiếm của Khương Phục Tiên, một kiếm kia trực tiếp cắt ngang một nửa Bắc Lâm, Trần Mục rất tò mò, một kiếm này của sư tôn sẽ có uy lực như thế nào, đương nhiên Trần Mục sẽ không sử dụng nó bây giờ, chỉ khi vào bước đường cùng thì mới sử dụng. 

 Trong mắt Tô Mân tràn đầy ý cười: “Ngũ phẩm Kiếm Hậu, sức mạnh vượt xa so với các kiếm tu cùng thế hệ, thể lực cũng vượt hơn người bình thường gấp mấy lần.” 

 Trần Mục khẽ kinh ngạc, không hổ là sư tôn, chỉ cần một ánh mắt cũng có thể nhìn ra lai lịch của mình. 

 Tần Nghê Thường đang đứng đợi ở gần đó, nàng ta muốn biết vì sao Trần Mục lại có thể được sư tôn đích thân dạy bảo. 

 Tô Mân tiếp tục nói: “Con chính là Bá Đạo Kiếm Thể hiếm thấy, trời sinh có thể chế ngự vạn kiếm.” 

 Mắt đẹp của Tần Nghê Thường hơi kinh ngạc, Cửu phẩm Căn Cốt rất ít thấy, nhưng Bá Đạo Kiếm Thể so với Cửu phẩm Căn Cốt lại càng hiếm thấy hơn, đây là thể chất đặc biệt mấy ngàn năm cũng khó gặp được, có khả năng điều khiển vạn kiếm. 

 “Con có Bá Đạo Kiếm Thể, nhưng vẫn chưa làm chủ được Bá Đạo Kiếm Ý, nhưng trước tiên phải nắm vững biên độ bùng nổ và tốc độ của Lôi Đình Kiếm Ý, không tồi không tồi.” 

 “Thiên phú của con có thể xếp thứ ba trong các thiên kiêu mà ta từng thấy.” Trong mắt Tô Mân tràn đầy ý cười. 


 Tần Nghê Thường trầm giọng nói: “Nếu như sư huynh không rơi xuống, vị trí tông chủ chính là thuộc về huynh ấy.” 

 Tô Mân không tiếp tục thảo luận về chủ đề này nữa, vẻ mặt ông ấy hòa nhã nói: “Tiểu Mục, đi đến vách núi sử dụng Hô Hấp pháp của con, giải phóng khí tràng, điều chỉnh khí tràng đến trạng thái mạnh nhất.” 

 Trần Mục đi đến bên vách đá. 

 Hắn nắm chặt Chiết Dực, tập trung tinh thần, đột nhiên giải phóng khí tràng, quanh thân tràn ngập hỏa quang, cây cối xung quanh cũng đều rung chuyển.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK