Trần Nghiêm khẩn trương tiếp nhận linh kiếm, ông có thể cảm giác được thanh linh kiếm này rất mạnh. Mọi kiếm tu đều thích kiếm, sự vui sướng trên mặt ông được bộc lộ hết ra ngoài.
“Đa tạ Tần trưởng lão.”
“Bá phụ, hai người gọi ta là Nghê Thường là được rồi.”
Tần Nghê Thường hoàn toàn không kiêu ngạo một chút nào, nàng ta đem đến cho cha mẹ Trần Mục một ấn tượng vô cùng tốt.
“Tiểu sư đệ, ta nghe nói đệ còn có muội muội, ta cũng cố ý chuẩn bị một ít lễ vật cho các nàng.”
“Sư tỷ, Dĩnh Dĩnh và Dao Dao đang ở trong sân tập võ, đệ đi gọi các nàng lại đây.”
“Không cần đâu, chúng ta qua đó đi, thuận đường tham quan nhà của đệ luôn.” Tần Nghê Thường ôn nhu nói.
Trần Mục dẫn Tần Nghê Thường đi vào trong sân tập võ, ngay khi nhìn thấy Bạch Thanh Hoan, nàng ta khẽ nhíu mày.
Bạch Thanh Hoan chính là mỹ nhân phong vận, thực lực rất mạnh, hơn nữa lại đang ở tại Trần gia. Tần Nghê Thường nhướng mày: “Tiểu sư đệ, đó là ai vậy?”
Trần Mục trả lời đúng sự thật: “Sư tỷ, nàng ta là Bạch Thanh Hoan, tổ sư gia của Huyền Kiếm tông. Nàng ta nói lúc trước bản thân rất nổi tiếng, tỷ đã bao giờ nghe nói qua chưa?”
“Không có.”
“Coi chừng nàng ta giả danh lừa bịp.”
Tần Nghê Thường nhìn chằm chằm Bạch Thanh Hoan, người sau cũng đã phát hiện ra điều gì đó, nhưng mà nàng ta cũng không để ý đến.
“Đó là đường đệ của đệ Trần Hãn, kia là muội muội của đệ Trần Dĩnh, còn bên kia là tiểu muội đệ Trần Dao.”
“…”
Tần Nghê Thường cả kinh nói không nên lời.
Trần Dĩnh bọn họ vốn dĩ có thiên phú bẩm sinh, hiện tại còn được Bạch Thanh Hoan dạy dỗ nửa năm, thực lực ngày càng tinh tiến. Phóng mắt trên khắp Hoang Châu, bọn họ chính là những thiên kiêu đứng đầu.
“Đó là Phục Tiên tỷ tỷ sao?”
Trần Dĩnh nhìn Tần Nghê Thường, nhỏ giọng thì thầm.
Trần Dao và Trần Hãn cũng nhìn về phía Tần Nghê Thường.
Tần Nghê Thường khẽ nhíu mày, Phục Tiên tỷ tỷ? Tại sao bọn họ lại biết đến Khương Phục Tiên chứ?
“Tiểu sư đệ, Khương Phục Tiên đã từng đến đây rồi hả?”
“Khương sư tỷ vẫn chưa đến bao giờ, nhưng mà nàng ta để đệ đưa đến cho bọn hắn một chút bánh ngọt và quần áo.”
Trần Mục cười giải thích.
Tần Nghê Thường còn tưởng rằng mình đến Trần gia bái phỏng trước, cũng không ngờ rằng thủ đoạn của Khương Phục Tiên lại cao đến như vậy, đã để lại cho tiểu bối Trần gia một ấn tượng tốt đến như thế.
“Đây là Nghê Thường tỷ tỷ.”
Khuôn mặt nhỏ của Trần Dao lạnh như băng, Trần Hãn và Trần Dĩnh cười gọi: “Nghê Thường tỷ tỷ.”
Tần Nghê Thường mỉm cười gật đầu, nàng ta lấy ra một thanh linh kiếm tinh xảo, trong mắt Trần Mục hiện lên vẻ kinh ngạc, đó chính là cực phẩm linh kiếm thích hợp cho nữ tử dùng.
“Dĩnh Dĩnh, thanh linh kiếm này là tặng cho muội.”
“Oa, là một thanh kiếm thật sự.”
Đôi mắt to của Trần Dĩnh chớp chớp, mãi cho đến bây giờ nàng ta đều là dùng mộc kiếm, toàn thân vỏ kiếm trước mắt đều lấp lánh: “Cảm ơn Nghê Thường tỷ tỷ.”
Tiếp đến, Tần Nghê Thường đi đến trước mặt Trần Dao, nàng ta ngồi xổm xuống, gương mặt ôn nhu mỉm cười, bảo: “Dao Dao, thanh kiếm Yên Lam này tặng cho muội.”
Từ lúc nhỏ Trần Dao đã thích kiếm, nàng ta nhìn linh kiếm màu lam trước mắt, sau đó nhìn về phía Trần Mục, thấy ca ca gật đầu, nàng ta mới nhận lấy: “Cảm ơn Nghê Thường tỷ tỷ.”
Đối với lễ vật của Tần Nghê Thường, hai tỷ muội cực kỳ thích. Trần Hãn chỉ có thể hâm mộ nhìn, hiện tại hắn ta vẫn đang dùng thiết kiếm bình thường.
“Các ngươi chơi đi.”
“Dẫn sư tỷ đến gặp gia gia của đệ đi.”
“Vâng, sư tỷ.”
Trần Mục dẫn Tần Nghê Thường đi đến tổ trạch.
Tổ trạch, đại đường.
“Gia gia, đây là sư tỷ của ta, Tần Nghê Thường.” Trần Mục sợ ông ta hiểu lầm, giới thiệu rất cẩn thận.
Tần Nghê Thường mỉm cười, cung kính nói: “Gia gia, ngài gọi ta là Nghê Thường là được rồi.”
Trần Thiên Nam cảm thấy có chút ngượng ngùng, sư tỷ của Trần Mục là trưởng lão Lăng Vân tông, là cường giả Kiếm Thánh, mà ông ta chỉ là một Kiếm Hậu nho nhỏ.
“Nghê Thường, mau ngồi đi.”
“Gia gia, bình linh đan này có thể kéo dài tuổi thọ, hy vọng ngài có thể thích.”
Tần Nghê Thường cúi người dâng lên.
Trần Thiên Nam cũng không chối từ.
Ông ta biết tất cả đều là nhờ vào hào quang của Trần Mục.
Trần Mục cười hỏi: “Sư tỷ, tỷ dự tính khi nào thì trở về?”
“Hả?”
Trên mặt Tần Nghê Thường hiện lên vẻ mông lung.
Ta chỉ mới vừa ngồi xuống, mông còn chưa kịp nóng, mà đã muốn ta rời đi?
Hồng Minh đã hoàn toàn bị tiêu diệt, vất vả lắm Tần Nghê Thường mới có được thời gian nghỉ ngơi: “Tiểu sư đệ, đệ đây là không chào đón sư tỷ đến Trần gia hay sao?”
“Không có, sư tỷ muốn ở lại Trần gia bao lâu cũng được.” Trần Mục giấu đi nụ cười, trả lời.
Trần Thiên Nam nhắc nhở bảo: “Tiểu Mục, sư tỷ của ngươi vất vả lắm mới đến được Hắc Thạch thành, ngươi phải chiếu cố Nghê Thường tỷ tỷ cho tốt.”
Thoạt nhìn Tần Nghê Thường hơi mệt mỏi, Trần Mục cười nói: “Sư tỷ, trong viện của đệ vừa lúc còn có một gian phòng trống, để đệ dẫn tỷ qua đó nghỉ ngơi trước.”
“Đa tạ tiểu sư đệ, đừng nói còn rất xa, sư tỷ đi nghỉ ngơi một chút.” Tần Nghê Thường gật đầu.
Trần Mục dẫn Tần Nghê Thường đi vào trong đình viện của hắn, bên tay trái là chỗ ở của Bạch Thanh Hoan, nên Tần Nghê Thường chỉ có thể nghỉ ngơi bên phía bên phải. Nếu như Khương Phục Tiên cũng đến Hắc Thạch thành thì đã đủ người để tạo thành một bàn mạt chược rồi.
Tần Nghê Thường có thời gian tới Hắc Thạch thành, nhất định vị hôn thê cũng rảnh rỗi, cũng không biết nàng ta có đến Hắc Thạch thành hay không, hoặc là nói nàng ta đã đến rồi.
“Sư tỷ, có việc gì thì dùng linh lực truyền âm.” Trần Mục nhẹ nhàng giúp Tần Nghê Thường đóng cửa phòng lại.
“Được.”
Tần Nghê Thường nằm xuống nghỉ ngơi.
Trần Mục xuất hiện tại sân tập võ một lần nữa, Trần Dao và Trần Dĩnh đang múa may với linh kiếm mới vừa nhận được, hai thanh kiếm tinh xảo uyển chuyển nhẹ nhàng, trông vô cùng xinh đẹp.
“Cảm ơn Tam ca.”
Hốc mắt Trần Hãn phiếm nước mắt.
Trần Mục vỗ vỗ bờ vai của hắn ta, trầm giọng nói: “Là nam tử hán, đệ khóc cái gì.”
Trần Hãn vội vàng lau đi nước mắt tại hốc mắt, nói: “Tam ca, đệ không có khóc.”