Bước chân vào cảnh giới Kiếm Hoàng, hắn dùng Thánh Kiếm cực phẩm, sử dụng kiếm kỹ thánh phẩm, uy lực bộc phát ra kinh khủng đến độ chỉ có Kiếm Thánh mới có thể ngăn cản được.
Trần Mục khẽ lắc đầu.
Hắn thay thế Vô Song thành Thanh Vân Kiếm với sức mạnh tương tự, kết quả đã suýt giết chết Kim Kỳ Lân.
Trần Mục không hề có ý định giết người, nếu như Kim Kỳ Lân chết trong tay của hắn, có lẽ sẽ gây ra rắc rối lớn.
Tim của Kim Kỳ Lân vẫn đang đập dữ dội, nơi đó có một nhóm u quang, hẳn là cường giả của Hồng Minh đang dùng thủ đoạn giữ lại mạng trong cơ thể hắn ta.
Kim Kỳ Lân rơi từ trên trời xuống, được thiên kiêu Hồng Châu là Tôn Hữu đỡ lấy, hắn ta không dám chậm trễ, liền ôm Kim Kỳ Lân lao ra khỏi Táng Tiên địa.
Xung quanh lặng ngắt như tờ.
Một kiếm kia khiến bọn họ phải nín thở.
Trần Mục lãnh đạm nhìn đám thiên kiêu của Hồng Châu.
Trong mắt bọn họ chỉ còn lại sợ hãi, tùy tiện liếc qua một cái đã bị dọa mất mật, lần lượt bỏ chạy ra khỏi bí cảnh, toán bộ thiên kiêu của Hồng Châu đều rời đi.
Bên ngoài bí cảnh.
Ngụy Diễm nhìn Kim Kỳ Lân đang bị trọng thương bất tỉnh được đưa ra ngoài, trên trán ông ta nổi lên gân xanh, không dám tin vào cảnh tượng trước mắt.
Cường giả các tông nghị luận sôi nổi.
Thiên kiêu mạnh nhất cảnh giới Kiếm Vương của Hồng Châu lại bị đánh trọng thương, lồng ngực còn có lỗ máu to bằng nắm đấm, khó mà tin nổi.
“Là ai làm?”
Ngụy Diễm tức giận nói, không chỉ có ông ta, cường giả các tông cũng đều muốn biết.
Có thể phế Lâm Ký, bọn họ cảm thấy vẫn là chuyện mà thiên kiêu có thể làm được, nhưng làm cho Kim Kỳ Lân trọng thương, chẳng lẽ hắn ta bị thiên kiêu của cả Hoang Châu vây đánh?
Nhìn thấy bộ dạng tức đến độ thở gấp của Ngụy Diễm, cường giả các tông của Hoang Châu đều đang cười thầm, bọn họ không rõ tình hình ở bên trong.
Sau đó toàn bộ thiên kiêu của Hồng Châu đều đi ra.
Sáu vị thiên kiêu này đều nguyên vẹn không chút tổn hại, trên người bọn họ không có dấu vết chiến đấu.
Tôn Hữu lớn tiếng kể lể nói: “Là Trần Mục của Lăng Vân tông, hắn không những đánh lén Lâm Ký mà còn hạ độc thủ với Kim sư huynh trong lúc chiến đấu.”
“Cái gì!”
Ngụy Diễm nắm chặt thành quyền.
“Cứu Kim Kỳ Lân trước đã.” Chỗ sâu trong chiến thuyền màu đồng cổ, có một giọng nói già nua truyền ra, giọng nói đó khiến cho cường giả các tông đều như rơi vào hầm băng.
Lần này Hồng Minh còn phái ra lão cường giả cấp quái vật, Lý Thanh Lưu đen mặt, Kim Kỳ Lân bị trọng thương, Hồng Minh chắc chắn sẽ không chịu để yên.
“Thì ra Trần Mục ở bên trong.”
“Chẳng trách Lâm Ký và Kim Kỳ Lân đều bị trọng thương.”
“Tiểu sư thúc của Lăng Vân tông rốt cuộc mạnh bao nhiêu, đó chính là thiên kiêu cảnh giới Kiếm Vương mạnh nhất của Hồng Châu đấy.”
Cường giả các tông đều đang cảm khái.
Chiến thuyền của Hồng Minh đang đậu bên ngoài Táng Tiên địa, vốn không hề có ý định rời đi.
...
Bên trong Táng Tiên địa.
Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.
Thiên kiêu của các tông đều chắp tay với Trần Mục, tôn hắn một tiếng tiểu sư thúc, sau đó mọi người tản ra khắp nơi, không có thiên kiêu Hồng Châu, bọn họ cũng có thể yên tâm tìm kiếm tạo hóa trong Táng Tiên địa.
Trần Mục đang ở trong hoang nguyên ôn chuyện với Liễu Mi Nhi và các tiểu bối, Tiểu Bạch và Tiểu Hắn cũng đến đây.
Biết được Trần Mục đã tu luyện ở đây năm năm,mọi người đều có thể hiểu được vì sao hắn lại lợi hại như thế.
“Ta dẫn các ngươi đi tìm tạo hóa.”
“Được ạ, tiểu sư thúc.”
Trần Mục không vội rời đi, bây giờ ra ngoài rất có thể sẽ chọc vào phiền phức.
Triệu Tư Tư và Liễu Mi Nhi chia nhau ôm lấy Tiểu Hắc và Tiểu Bạch, mọi người đều đi theo Trần Mục.
Mấy ngày sau.
Thiên kiêu của Phượng các đi đến gần Phượng Huyết trì, nhìn ngọn lửa hừng hực bao bọc xung quanh Phượng Huyết trì, trong mắt các thiên kiêu Phượng các lộ ra vẻ kích động.
Hỏa Mị nhắc nhở: “Ngọn lửa này rất nguy hiểm, mọi người phải cẩn thận một chút.”
Lâm Diệu Ngữ đi ở phía trước, trên người nàng ta phát ra ánh sáng màu xanh, hiện ra một con chim giống như Thanh Loan, ngọn lửa không thể làm tổn thương nàng ta.
Hỏa Mị theo sát phía sau, trong cơ thể của nàng ta cũng có huyết mạch đặc biệt, mặc dù không nồng đậm bằng Lâm Diễu Ngữ, nhưng vẫn mạnh hơn các tỷ muội khác.
Cuối cùng chỉ có Lâm Diệu Ngữ và Hỏa Mị vào được Phương Huyết trì, các tỷ muội khác cũng đã thử nhưng lại bị ngọn lửa làm bị thương, bọn họ không dám mạnh mẽ xông vào.
Trong đôi mắt đẹp của Lâm Diệu Ngữ lộ ra vẻ thất vọng, mày liễu của Hỏa Mị hơi chau lại nói: “Đây là Phượng Huyết trì?”
Nước hồ trong veo thấy đáy.
Lâm Diệu Ngữ đến vì Phương Huyết trì, không tiếc hạ thấp tư thái lại nhận được kết quả như vậy, nàng ta cũng không nhụt chí: “Hóa Long trì cũng có thể lột xác, Thánh Dược viên có đại dược, Tinh Lạc hồ có thể ngộ đạo, vẫn còn rất nhiều chỗ tạo hóa, chúng ta vẫn còn những lựa chọn khác.”
Lâm Diệu Ngữ nhanh chóng đến Đăng Tiên địa, Hỏa Mị và các thiên kiêu khác của Phượng các cũng vội vã đến Thánh Dược viên.
Sơn mạch Táng Tiên.
Vết nứt không gian đang dần biến mất.
Mở ra lần nữa dự đoán sẽ mất thời gian nửa năm, Trần Mục không đi ra từ bên trong.
Nhìn thấy vết nứt không gian biến mất, cuối cùng Lý Thanh Lưu cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, nếu như bây giờ Trần Mục ra ngoài, chắc chắn ông ta sẽ không bảo vệ nổi, nhưng nửa năm sau, Lăng Vân tông nhất định có thể nhận được tin tức.
Khương Phục Tiên và Tần Nghê Thường đứng bên vách núi.
“Hồng Minh xuất hiện ở sơn mạch Táng Tiên, có thể sẽ bất lợi với tiểu bối của Lăng Vân tông, muội muốn đến sơn mạch Táng Tiên xem xem.” Bình thường Tần Nghê Thường rất nghiêm khắc với Liễu Mi Nhi, nhưng bây giờ lại lo lắng nàng ta sẽ gặp chuyện.
“Sư muội, Lăng Vân tông cần muội, qua một thời gian nữa ta sẽ đến sơn mạch Táng Tiên.”
Tần Nghê Thường có chút kinh ngạc, Khương Phục Tiên đích thân đi đến? Rất nhanh đã nghĩ đến gì đó: “Sư tỷ, chẳng lẽ tiểu sư đệ đang ở Táng Tiên địa?”