"Sư tỷ, đệ sai rồi." Trần Mục vội vàng nhận sai, nếu như về sau mỗi ngày Khương Phục Tiên đều gọi Mục Nhi, đoán chừng đạo tâm của hắn sẽ sụp đổ.
Khương Phục Tiên che miệng cười yêu kiều, ánh mắt nghiêm túc nói: "Về sau gọi ta là Tiên Nhi."
"Tiên Nhi."
Khương Phục Tiên liên tục gật đầu, bây giờ nàng ta thích cách xưng hô như thế này, thời điểm sống tại Trần gia thường xuyên nghe phụ thân Trần Mục gọi mẫu thân Trần Mục là Uyển Nhi, nên cảm giác xưng hô như vậy rất ngọt ngào.
"Mục Nhi."
"Sư tỷ, tỷ đừng gọi như thế!"
Đôi mắt Khương Phục Tiên ngưng lại, nghiêm túc nói: "Gọi ta là Tiên Nhi, vậy ta nên gọi như thế nào?"
"Tiên Nhi, tỷ có thể gọi đệ là Trần Mục ca ca." Trần Mục bày ra dáng vẻ không sợ chết.
"..."
Khương Phục Tiên không muốn nói chuyện nữa.
Trực tiếp nắm quyền đánh vào trên má phải của Trần Mục, không nương tay chút nào, dám chiếm tiện nghi của nàng ta.
Bịch!
Trần Mục ôm mặt, có chút đau: "Sư tỷ, tỷ không đồng ý thì thôi, đánh đệ làm cái gì."
"Đệ nói chuyện rất gợi đòn."
Khương Phục Tiên cũng muốn đối xử với tiểu phu quân nhẹ nhàng một chút, nhưng mà tay của nàng ta không nghe khống chế.
Trần Mục lại thở dài nói: "Đệ vẫn nên gọi tỷ là sư tỷ, tỷ vẫn gọi đệ là tiểu sư đệ đi."
Khuôn mặt Khương Phục Tiên nghiêm túc nói: "Khi có người gọi ta là sư tỷ, chung quanh không có ai thì gọi ta Tiên Nhi, gọi sai, sư tỷ đánh đệ, nhớ chưa?"
"Được rồi, sư tỷ."
Bịch!
Trần Mục lại bị đánh một quyền.
"Tiên Nhi, tỷ nhẹ một chút, may mà da mặt đệ dày, bằng không mặt cũng phải bị tỷ đánh lệch luôn."
"Tiểu phu quân, thật xin lỗi nha."
Khương Phục Tiên chớp mắt xinh đẹp, nàng ta đứng dậy thay bộ váy dài tuyết sắc chạm đất đảo, sửa sang lại mái tóc bạc, khôi phục vẻ đoan trang lạnh lùng trước kia, dịu dàng nói: "Đi thôi, chúng ta tới Đông Thắng đảo xử lý công chuyện."
"Tiên Nhi, chơi thêm hai ngày đi mà, đệ xoa bóp lưng cho tỷ." Trần Mục ngồi dậy.
Khương Phục Tiên lắc đầu: "Trở về lại xem, không xử lý chuyện ở Đông Thắng đảo, ta sợ về sau sẽ có phiền phức, thế lực có uy hiếp ở xung quanh không nhiều, nhưng Đông Thắng đảo cách Hoang Châu gần nhất, không thể bỏ mặc không quan tâm."
"Được rồi, chúng ta trở về lại chơi."
Trần Mục xuống khỏi võng, hắn tới bên cạnh vị hôn thê, biểu cảm của Khương Phục Tiên nghiêm túc nói: "Mau mặc quần áo vào, đệ như thế này còn ra thể thống gì?"
"Được được được."
Trần Mục vội vàng mặc quần áo lên.
"Tiểu phu quân, còn tiên thạch nữa không?" Khương Phục Tiên lại khôi phục lại sự dịu dàng.
Vị hôn thê thay đổi rất linh hoạt, Trần Mục cười gật đầu: "Vẫn còn một vài tiên thạch."
Khương Phục Tiên giải thích nói: "Thuyền tiên cần tiên thạch làm nguồn năng lượng, tuy rằng thuận tiện, nhưng cũng tiêu hao lượng lớn tài nguyên, hi vọng lần này đến Đông Thắng đảo bọn họ có thể tặng cho chúng ta một số tài nguyên."
"..."
Trần Mục vã mồ hôi thay bọn họ.
Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.
Khương Phục Tiên điều khiển thuyền tiên xuyên thẳng qua hư không, Đông Thắng đảo ở rất xa, hai người nắm tay ngồi xếp bằng tu luyện, Trần Mục cảm giác có sức mạnh thần bí tan vào trong huyết nhục.
Khương Phục Tiên sợ Trần Mục gặp phải nguy hiểm, cho nên phong ấn ánh bạc ở trong cơ thể hắn.
Cho dù vị hôn thê không nói Trần Mục cũng biết rõ, hắn âm thầm thề, về sau nếu như Khương Phục Tiên gặp phải nguy hiểm, dù hắn có phải liều mạng cũng sẽ bảo vệ.
Bảy ngày sau.
Chiến thuyền rời khỏi hư không.
Bọn họ đi vào chỗ sâu trong Lan Hải.
Trần Mục và Khương Phục Tiên đứng ở đầu thuyền.
"Lan Hải còn lớn hơn Hoang Châu nhiều."
"Quả thực lớn hơn Hoang Châu nhiều."
Trần Mục chú ý tới nước biển không đúng lắm: "Hải dương màu đen? Cá thật là lớn!"
Mảnh hải vực này là màu đen, mà đáy biển thậm chí còn có cá lớn dài đến mấy ngàn trượng đang bơi, giống như đồi núi, mặt biển đều dấy lên sóng lớn, trước nay Trần Mục chưa bao giờ thấy qua cự thú khổng lồ như thế.
Khương Phục Tiên nói khẽ: "Nơi này là Minh Hải, có rất nhiều sinh vật viễn cổ, Đông Thắng đảo cách nơi này không xa, còn có nửa canh giờ là có thể đến nơi."
Thuyền tiên không lái đi quá xa, bọn họ gặp phải sương mù dày đặc, trong mắt Trần Mục hiện ra kim quang, nơi này tồn tại cấm chế đặc thù.
Tay Khương Phục Tiên niết kiếm chỉ.
Nàng ta nâng kiếm chỉ lên, tuyết quang vọt ra.
Sương mù dày đặc bị xé một lỗ hổng, linh khí nồng đậm tràn ra, thuyền tiên xuyên qua lỗ hổng kia giống như Kiếm Khai Tiên Môn, chẳng qua là sức mạnh ở nơi này kém xa sức mạnh thần bí mà Tiên môn thả ra.
Xuyên qua màn sương mù dày đặc.
Bên trong có động thiên khác.
Vượt qua sương mù dày đặc.
Thuyền tiên đến bên trong Lam Hải Tiên Cảnh.
Đảo Đông Thắng nằm ở nơi sâu trong Lam Hải Tiên Cảnh.
Địa đồ của Thiên Cơ các không có đánh dấu tỉ mỉ đối với Lam Hải Tiên Cảnh, trên đó viết vùng gần nước đen có đảo Bồng Lai, vị trí của Đông Thắng đảo không rõ ràng.
"Tiên Nhi, trước kia tỷ từng tới đây?"
Bịch!
Trần Mục lại bị đánh.
Thiếu chút nữa bị một quyền đánh bay khỏi thuyền tiên.
Trần Mục cũng không ngờ vị hôn thê sẽ ra tay, tủi thân nói: "Sư tỷ, không có ai mà."
"Xin lỗi, vừa rồi là phản ứng bản năng của sư tỷ, tay không nghe theo điều khiển, sư tỷ xoa cho đệ."
Khương Phục Tiên xoa nhẹ bên mặt của Trần Mục, còn thổi thổi, mỉm cười nói: "Thời điểm sư tỷ mặc bộ quần áo này chính là tông chủ của Lăng Vân tông, đệ vẫn nên gọi ta là sư tỷ tương đối phù hợp."
"Sư tỷ."
"Dạo này tỷ toàn đánh đệ!"
"Bởi vì sư tỷ thích đệ đó."
Hắn cảm giác được vật chất Tiên giới rất yếu ớt.
"Khó trách lại gọi là Lam Hải Tiên Cảnh, trong này vậy mà cũng tồn tại vật chất Tiên giới!"
Nơi này còn chưa phải Đông Thắng đảo chân chính.
Linh khí ở Đông Thắng đảo khẳng định càng nồng đậm hơn, cường giả ở nơi này đoán chừng rất lợi hại, dù cho vị hôn thê ở bên cạnh, Trần Mục cũng không có lơ là.