Trâm ngọc mà nàng ta dùng là do Trần Dao tặng, Trần Mục giúp nàng ta cuộn mái tóc bạc mượt mà lên, sau đó dùng trâm ngọc cố định lại trông rất có ý nhị.
Trần Mục liên tục gật đầu với vị hôn thê, Khương Phục Tiên nhướng mày: “Cảm giác giống hiền thê lương mẫu?”
“Sư tỷ, cái này mà nàng cũng biết.” Trần Mục có chút kinh ngạc, Khương Phục Tiên kiêu ngạo nói: “Hừ, chút tâm tư nhỏ kia của chàng ta có thể không biết sao?”
Chạng vạng.
Diễn võ trường Trần gia.
Trần Dao và Trần Hãn đang tu luyện ở đây.
Trần Hạo cũng đang luyện kiếm ở diễn võ trường, hơn nữa còn đang luyện tập Kiếm Thiểm, cảnh giới bây giờ của hắn ta là Ngũ phẩm Kiếm Hậu, chênh lệch rất xa so với đám Trần Dao.
Trần Mục và Khương Phục Tiên đến diễn võ trường: “Nhị ca, tiểu Hãn, Dao Dao.”
“Tam đệ.”
Trần Hạo cao giọng cười to.
Hắn nhìn thấy Khương Phục Tiên bên cạnh Trần Mục, nghe mọi người nói đó là vị hôn thê của tam đệ, nhưng nàng ta là tông chủ của Lăng Vân tông, là cường giả Kiếm Thánh, Trần Hạo có hơi sợ, yếu ớt nói: “Phục Tiên tỷ.”
Khương Phục Tiên khẽ cười gật đầu.
Trần Hãn hưng phấn nói: “Tam ca, Phục Tiên tỷ, đệ còn tưởng hai người không về nhà ăn Tết.”
“Đương nhiên là phải thường xuyên về nhà rồi.” Trần Mục vỗ vai Trần Hãn.
Trần Dao nhào vào lòng Khương Phục Tiên: “Phục Tiên tỷ tỷ, muội biết ngay là tỷ sẽ đến mà.”
Khương Phục Tiên xoa nhẹ đầu cô bé: “Đợi lát nữa tỷ tỷ sẽ làm đồ ăn ngon cho muội.”
“Ừm ừm, cảm ơn Phục Tiên tỷ tỷ.” Bình thường Trần Dao rất lạnh lùng, rất ít khi vui vẻ như vậy.
Khương Phục Tiên lấy bình đan dược ra, bên trên có viết công hiệu và cách dùng cụ thể: “Tiểu Hạo, số đan dược này có thể giúp đệ tẩy tủy phạt cốt, có công hiệu thoát thai hoán cốt, trợ giúp cho việc tu luyện sau này của đệ.”
Căn cốt của Trần Hạo không bằng Trần Hãn và Trần Dao, hắn tu luyện ở Huyền Kiếm tông trong thời gian dài, tài nguyên sử dụng cũng không nhiều bằng đệ đệ muội muội.
Trần Hạo không biết phải làm sao, Trần Mục nở nụ cười nói: “Nhị ca, mau nhận lấy đi, sư tỷ đều đã tặng lễ vật cho mọi người trong nhà rồi, huynh không thể không có.”
“Đa tạ Phục Tiên tỷ.”
Trần Hạo cười ngây ngô nhận lấy lễ vật.
Trần Mục hiếu kỳ nói: “Đám Dĩnh Dĩnh đâu?”
“Ca, tỷ tỷ và Thất Thất chơi ở bên ngoài, đoán chừng phải đến lúc ăn cơm bọn họ mới về nhà.”
Trần Mục không khỏi lắc đầu, từ sau khi Trần Dĩnh thức tỉnh huyết mạch Thần tộc thì cứ thích phiêu bạt khắp nơi.
Khương Phục Tiên nhìn sang Trần Mục: “Tiểu sư đệ, đi cùng tỷ đến nhà bếp thăm Tạ Nhã muội muội.”
“Tỷ tỷ muội đi với tỷ.”
Trong đôi mắt vàng của Trần Dao mang theo ánh sáng.
Khương Phục Tiên gật đầu cười nhẹ, mấy người Trần Mục đi cùng nàng ta đến nhà bếp, Trần Hạo gọi Tạ Nhã ra trước, Tạ Nhã kích động đến mức run rẩy.
“Phục Tiên tỷ.”
Tạ Nhã căng thẳng nắm chặt tạp dề.
Khương Phục Tiên cười tươi như hoa, nàng ta lấy dây chuyền ngọc xinh đẹp ra, nhẹ nhàng nói: “Tạ Nhã muội muội, dây chuyền này mong là muội sẽ thích.”
“Cảm ơn Phục Tiên tỷ tỷ.”
Hai tay Tạ Nhã đều kích động đến run rẩy, đây là đại lễ vật mà từ nhỏ nàng ta đã nghe thấy, đối tượng mình sùng bái không ngờ lại có thể trở thành thân thích.
Đường Uyển hào hứng đi ra, nhiệt tình nói: “Phục Tiên, bá mẫu cứ ngóng trông ngươi tới.”
“Nương, người không quan tâm đến con.” Trần Mục cười nói đùa, Đường Uyển dựng ngón cái lên với Trần Mục, có thể dẫn nhi tức phụ mang về nhà đúng là nhi tử ngoan của bà.
Bên ngoài phòng bếp trở nên rất náo nhiệt.
Khương Phục Tiên chủ động xin đến nhà bếp giúp đỡ, Trần Mục cũng theo bên cạnh vị hôn thê làm trợ thủ.
Lúc sắp ăn cơm, Trần Dĩnh và Thất Thất về đến nhà, hai người các nàng chạy thẳng vào phòng bếp, mái tóc đỏ của Trần Dĩnh xõa ra đầu vai, xinh đẹp đáng yêu.
“Phục Tiên tỷ tỷ.”
“Tỷ có thể làm thêm nhiều bánh ngọt chút không.”
Trên mặt Trần Dĩnh và Thất Thất đều mang vẻ mong đợi.
Khóe miệng Khương Phục Tiên chứa ý cười: “Được chứ, tỷ tỷ làm thêm nhiều chút cho các muội.”
Tiểu Hắc và Tiểu Bạch nghe thấy mùi thơm nên chạy đến phòng bếp, bọn chúng lăn lộn làm nũng trên mặt đất, mỗi lần Đường Uyển nhìn thấy đều sẽ cho chúng ít đồ ăn.
Ban đêm, người trong tộc Trần gia đều tập trung lại ở tổ trạch Trần gia, ngày mai mới là năm mới, nhưng bữa cơm đoàn tụ hôm nay của Trần gia đã rất náo nhiệt.
Lần này ngay cả vị hôn thê của Trần Mục cũng có mặt, quy mô gia tộc càng lúc càng lớn, trong mắt Trần Thiên Nam mang theo vui mừng, ông ta đã không làm lão tổ tông thất vọng.
Khương Phục Tiên cũng cảm thấy cực kỳ ấm áp.
Lần này tới Trần gia cho nàng ta cảm giác hoàn toàn khác trước, có thể là do có Trần Mục ở bên, cảm giác cùng nhau về nhà dường như có hương vị của gia đình.
Trần Dĩnh cười duyên nói: “Phục Tiên tỷ tỷ, tỷ và ca ca muội định lúc nào thì kết hôn thế?”
Vấn đề này các trưởng bối không dám hỏi, cũng chỉ có đám tiểu bối Trần Dĩnh mới dám tùy tiện hỏi, Trần Mục cười trả lời: “Ta còn không gấp, muội gấp cái gì?”
Trần Dĩnh che miệng cười trộm: “Hắc hắc, muội ở nhà rất nhàm chán, muốn chăm hài tử cho hai người.”
“Ha ha ha.”
Mấy người Trần Hi ôm bụng cười lớn.
Trần Mục và Khương Phục Tiên cũng nhìn nhau mỉm cười.
Nhắc đến vấn đề này, Từ Yến khó tránh khỏi thúc giục nói: “Hạo Nhi, các ngươi cũng phải nhanh lên, đã nghe thấy chưa, muội muội ngươi thích chăm tiểu hài.”
Trần Hạo và Tạ Nhã đột nhiên trở nên lúng túng, mấy năm nay hai người họ đều chăm chỉ tu luyện, vẫn còn chưa có ý nghĩ sinh hài tử.
Trần Dĩnh cười yêu kiều nói: “Nhị ca, đừng sợ phiền phức, muội có thể giúp hai người chăm hài tử nha.”
“Muội cũng có thể chăm.”
Thất Thất vui vẻ giơ tay lên.
“Nhị ca, uống rượu đi.”
Trần Mục cầm ly rượu giúp Trần Hạo giải vây.
“Tam đệ, chúng ta uống cho sảng khoái.”
Trần Hạo cầm ly rượu lên, trên mặt cười ngây ngô.