"Nếu không thì ngươi có thể chống đỡ đến bây giờ sao? Cũng không tệ, tiếp tục cố gắng."Triệu Phi Yến duỗi thắt lưng, sau khi đánh Trần Mục xong thì cảm thấy tâm trạng vô cùng thoải mái.
Ánh mắt Trần Mục kiên định nói: "Thêm một lần nữa, lần này ta sẽ dùng tuyệt chiêu!"
Triệu Phi Yến hứng thú nói: "Tuyệt chiêu?"
Cả người Trần Mục đều là bùn đất, nhưng ánh mắt của hắn vẫn kiên định như trước, không chút chùn bước.
Triệu Phi Yến thấy được sự cố chấp trong mắt hắn, cảm thấy rất hứng thú với cái gọi là tuyệt chiêu trong miệng hắn.
"Lại chơi với ngươi một lát vậy."
Triệu Phi Yến nhìn xuống Trần Mục.
Hai tay Trần Mục nắm chặt chuôi kiếm, hắn tập trung tinh thần, rót linh lực toàn thân vào Chiết Dực.
Triệu Phi Yến thoáng thất thần vì đôi mắt cố chấp kia, nhưng mà nàng ta vẫn lạnh lùng nói: "Nhanh lên được không, lúc đánh nhau sống chết, đối thủ của ngươi sẽ không đứng như vậy đâu."
Gân mạch trong cơ thể Trần Mục đều chấn động, linh lực toàn thân ngay lập tức rút sạch, xung quanh hắn xuất hiện vô số ngọn lửa, lơ lửng ở trên không trung.
Chiết Dực ửng đỏ, ngọn lửa hóa thành Du Long, nhiệt độ trên ngọn núi đột nhiên tăng lên.
Trong mắt Triệu Phi Yến lập lòe ánh lửa, nàng ta cảm giác được Trần Mục không ngừng tăng cường khí tràng, linh lực hắn phóng ra thậm chí còn mạnh hơn so với nhất phẩm Kiếm Hậu.
Thân ảnh của Trần Mục hoàn toàn bị ngọn lửa bao phủ, như hỏa thần giáng thế, quanh thân là Du Long nhỏ bé, Chiết Dực phóng thích năng lượng cực nóng.
"Tam Thiên Long Vũ!"
Giọng nói của Trần Mục vang lên.
Hắn cầm Chiết Dực vung qua đỉnh đầu, sau đó thân thể đột nhiên xoay tròn một vòng, nhân cơ hội này tích lực.
Du long xung quanh chuyển động xung quanh theo Chiết Dực, cuối cùng ngưng tụ thành Hỏa Long khổng lồ cao vài trượng, tiếng rồng ngâm chói tai vang vọng trên đỉnh núi.
Sóng nhiệt đánh úp tới, Triệu Phi Yến có chút kinh ngạc, đạo kiếm kỹ này của Trần Mục cực kỳ mạnh, Kiếm Hậu bình thường cũng không thể chống đỡ được.
Đối mặt với Hỏa Long gào thét mà đến, Triệu Phi Yến nâng Khinh Ngữ lên, ngay lập tức ánh tuyết ngập trời, Hỏa Long to lớn lập tức bị đông lạnh, sau đó vỡ vụn, rồi biến thành ánh bạc bay đầy trời.
"Chỉ có vậy thôi sao?"
Triệu Phi Yến lạnh lùng nói.
Trần Mục đoán được sẽ có kết quả như vậy, hắn kiệt sức ngồi trên mặt đất: "Kiếm kỹ này có thể chống lại Kiếm Hậu mấy phẩm?”
"Tam phẩm Kiếm Hậu bình thường rất khó để chống lại được, nhưng mà thời gian tích lực quá lâu, không thực dụng." Triệu Phi Yến chỉ ra khuyết điểm của đạo kiếm kỹ này.
Triệu Phi Yến lập tức nhắc nhở: "Kiếm kỹ mạnh như vậy thì thân thể phải gánh chịu rất nhiều gánh nặng, ta không đề nghị ngươi thường xuyên sử dụng.”
"Không sao, thân thể của ta sẽ càng mạnh hơn." Trần Mục trực tiếp nằm trên ngọn núi nghỉ ngơi.
Tam Thiên Long Vũ là chiêu thức thứ mười hai của Long Ngâm Kiếm Kỹ, chiêu thức thứ mười ba không có kiếm chiêu, Trần Mục tạm thời không lĩnh ngộ chân lý trong đó.
Triệu Phi Yến có chút nghi hoặc, mình bắt nạt hắn như thế, vậy mà Trần Mục không tức giận, còn tưởng rằng hắn sẽ bị đánh đến khóc lóc.
Trần Mục vui vẻ nói: "Ngày mai lại tiếp tục!"
“...”
Triệu Phi Yến không nhịn được mà lườm hắn một cái, xem ra người này còn chưa bị đánh đến thoải mái: "Đợi ngày mai ngươi còn có thể đứng lên rồi nói sau."
Trần Mục chịu đựng đau đớn ngồi xếp bằng, hắn ở trên ngọn núi đón ánh mặt trời gay gắt, sử dụng Niết Bàn Hô Hấp pháp, Triệu Phi Yến ngồi xếp bằng ở gần đó.
Phương pháp Niết Bàn Hô Hấp pháp rất lợi hại, vết thương da thịt trên người Trần Mục khép lại với tốc độ mắt thường có thể thấy được, linh lực trong cơ thể cũng nhanh chóng được khôi phục.
Tốc độ vượt xa ngoài dự đoán của Triệu Phi Yến.
Khi mặt trời lặn.
Trần Mục cuối cùng cũng mở mắt ra.
Triệu Phi Yến kinh ngạc nói: "Nhanh như vậy sao?”
Trần Mục khôi phục đỉnh phong, trầm giọng nói: "Thân thể không có chuyện gì, nhưng mông vẫn còn đau."
Triệu Phi Yến không khỏi cười khẽ, lạnh lùng nói: "Xem ngươi lần sau còn dám không."
"Không dám, không có lần sau." Trần Mục liên tục lắc đầu, ngoài miệng nói không dám, nhưng trong lòng lại nghĩ sau này sớm muộn gì cũng phải đánh trả.
Hai người trở về Trần gia.
Yến Lang Nguyệt và Trần Dĩnh đang ở trong sân chơi, các nàng ném bao cát, tiếng cười không ngừng.
Trần Mục về nhà tắm rửa trước, sau đó thay y phục trắng sạch sẽ, lúc này mới đi vào trong viện, Trần Dĩnh loạng choạng chạy tới.
"Dĩnh Dĩnh thật ngoan."
Trần Mục khẽ nhéo mũi của nàng ta.
Yến Lang Nguyệt yên lặng rời khỏi đình viện, nàng ta vào phòng cầm lấy quần áo mà Trần Mục thay ra, nỉ non nói: "Rất nhiều lỗ thủng, cứ giặt sạch rồi khâu lại vậy."
Giặt quần áo xong, Yến Lang Nguyệt lập tức đi chuẩn bị cơm tối, nha hoàn Trần gia cảm giác mình sắp bị thất nghiệp, cảm giác tồn tại của các nàng rất thấp.
Trong sân.
Trần Mục đang dạy muội muội Hô Hấp pháp, Đường Uyển nhìn biểu cảm ngốc nghếch của Trần Dĩnh nhịn không được mà cười.
Trần Mục giòn tan nói: "Mẫu thân, người cũng có thể học theo, Hô Hấp pháp này rất đơn giản."
Đường Uyển dịu dàng nói: "Trước đây mẫu thân đã học qua Hô Hấp pháp, nhưng không có thiên phú, không luyện tập thành công."
"Mẫu thân, Hô Hấp pháp này không chỉ có thể tăng cường thân thể, còn có thể giúp bảo trì dung nhan "
"Vậy mẫu thân thử xem."
Trần Mục dạy mẫu thân và muội muội Hô Hấp pháp, Đường Uyển rất nhanh nắm được tiết tấu, sau khi bà ta sử dụng Hô Hấp pháp của Trần Mục dạy, cả người cảm giác thoải mái.
Đúng lúc Trần Mục có chút đói, mang Trần Dĩnh đi ăn cơm trước, muội muội một mình ăn cháo thịt.
Đường Uyển khen ngợi nói: "Lang Nguyệt, tay nghề của ngươi thật là tốt, bây giờ ta cũng không theo kịp rồi."
"Bá mẫu quá khen rồi."
Yến Lang Nguyệt khiêm tốn đáp.