Diệp Tây Thiên nghĩ đến Trần Mục qua lại gần gũi với Mạn Đà La, ý tứ sâu xa nói: "Chắc hẳn là bọn họ đã đạt thành một hiệp nghị nào đó, nếu đã nợ hắn một phần tình, thì chuẩn bị tốt trả lại đi."
"Đã rõ."
Chu Hành Vân khom người gật đầu.
Phía trên thần thuyền lôi đình tiến về Thiên Vực, Lôi Hoan Âm và Thanh Nguyệt Thần hoàng đứng ở đầu thuyền trò chuyện.
Thanh Nguyệt Thần hoàng đã biết tin tức bên trong Thần Khư bí cảnh: "Cổ lão đầu bí quá hoá liều, thế mà lại thành công giúp cho Thần Vực hỗn loạn tạm thời đoàn kết."
Lôi Hoan Âm trầm giọng nói: "Mẫu hậu, may mà Trần Mục ra tay cứu giúp, bọn ta mới có thể bình an trở về, bằng không thì sẽ bị những tên Thần vương kia hiến tế."
Thanh Nguyệt Thần hoàng sớm có dự liệu: "Đứa trẻ kia thiên mệnh bất phàm, phúc lớn mạng lớn, có lúc, ta thật muốn tác hợp hai người các ngươi."
"Mẫu hậu, ta không có ý nghĩ đó." Khuôn mặt Lôi Hoan Âm phiếm hồng, lập tức nói tiếp: "Lần này Khương Vũ Thần cũng bởi vì cứu ta mà bị bắt."
Thanh Nguyệt Thần hoàng lắc đầu cười khẽ: "Ta thấy Khương Vũ Thần kia rất thích ngươi, Đông Thần Quốc rất mạnh, ngươi đến Đông Thần quốc cũng là lựa chọn không tồi."
"Mẫu hậu, ta chỉ muốn chấn hưng Thiên Vực thần quốc, chấn hưng Lôi gia, không muốn đến gia tộc khác." Vẻ mặt của Lôi Hoan Âm chân thành nói.
Thanh Nguyệt Thần hoàng không nói gì: "Hoan Âm, sau này có lẽ sẽ không còn Thiên Vực thần quốc nữa."
Lôi Hoan Âm cau mày, nàng ta hiểu rõ, thần đình được xây lại, thì sẽ không còn thần quốc nữa.
Phía trên chiến thuyền của Nam Thần quốc, đám người Cơ Thất Nguyệt và Cơ Thanh Vân đều còn đang trị thương, vẻ mặt Cơ Nam Minh uy nghiêm, ông ta trầm giọng nói: "Trường Sinh, nếu như ngươi không nói dối, Trần Mục có thể một mình đánh bại ba vị cường giả Thần vương, thì không thua gì thiếu niên Chí Tôn!"
"Loại thiên kiêu Nhân tộc này, các ngươi nên qua lại thân thiết với hắn." Nam Minh Thần hoàng nhắc nhở tiểu bối Cơ gia.
Đám thiên kiêu Cơ Trường Sinh nhao nhao gật đầu.
Phía trên chiến thuyền màu xanh lam.
Đông Hoàng và Khương Vũ Thần cũng thảo luận về Trần Mục.
Đông Hoàng sớm đã đồng ý chuyện Trần Mục với Khương Phục Tiên, chỉ là không có nói việc này với Khương Vũ Thần: "Ngươi cũng không có ý kiến, vi phụ đương nhiên cũng không ý kiến."
Khương Vũ Thần lập tức vui vẻ ra mặt.
Đông Hoàng không vui vẻ nổi, Mạn Đà La đi tới Thái Sơ hoàng thành, còn không biết nàng ta muốn làm cái gì, Thần Vực xuất hiện biến hóa long trời lở đất, rất nhiều chuyện đều thoát khỏi sự khống chế của ông ta.
Không lâu sau.
Đông Hoàng trở về Thái Sơ hoàng thành.
Ông ta trở lại Thái Sơ hoàng thành, lập tức hạ lệnh xây dựng thần điện cung phụng Hắc Ám Nữ Thần ở khắp các nơi trong Đông Thần quốc, đại thần viễn cổ có thể hấp thu sức mạnh tín ngưỡng, tín đồ càng nhiều thì sức lực càng mạnh.
Đây là hành động thần phục Mạn Đà La.
Đông Hoàng biết Mạn Đà La không phải đỉnh phong, nhưng vẫn không dám đối địch với nàng ta, dù sao thì cũng là chí cao thần viễn cổ, lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa.
Trần Mục ngồi im bên ngoài Quang Minh Thần Tháp trị thương, trải qua thời gian mấy ngày hồi phục, nhục thân của hắn đã quay về đỉnh phong, nhưng vết thương đại đạo ở ngực khó mà khép lại, Hồng Mông Thụ ngăn cho thương thế lan rộng, muốn khép lại, đoán chừng phải cần rất nhiều năm.
"Tiểu Trần, đến Quang Minh Thần Điện."
m thanh vang dội vang lên ở bên tai Trần Mục.
Trần Mục nghe thấy giọng nói của Đông Hoàng, lập tức lên đường tới Quang Minh Thần Điện: "Bá phụ."
Đông Hoàng đứng trong đại điện, khuôn mặt ôn hòa, không còn uy nghiêm nữa: "Tiểu Trần, lần này đa tạ ngươi cứu đám người Vũ Thần, nếu như bọn chúng xảy ra chuyện, Thần Vực sợ rằng sẽ xuất hiện nguy cơ rất lớn."
Nếu như Thần tử Thần Vực xảy ra chuyện, cho dù Mạn Đà La xuất thế, thì bọn họ cũng sẽ tìm nàng ta tính sổ.
Trần Mục khiêm tốn nói: "Bá phụ, ngài và bá mẫu đối xử với ta rất tốt, Vũ Thần lại là đệ đệ của sư tỷ, ta nên chiếu cố tốt hắn."
Đông Hoàng hài lòng gật đầu, ông ta lấy ngọc tủy ngân sắc ra, tản ra sinh cơ nồng đậm: "Đây là Quang Minh thần tủy, di vật của cựu thần, cho dù căn nguyên bị hao tổn, cũng có thể chữa trị, rất có ích với ngươi."
Trần Mục không khách khí với nhạc phụ, hắn cười nhận lấy ngọc tủy ngân sắc: "Đa tạ bá phụ."
Đông Hoàng vỗ nhẹ bả vai Trần Mục, ý tứ sâu xa nói: "Chuyện của Hắc Ám Nữ Thần là thế nào?"
Trần Mục không giấu giếm chuyện này, hắn nói việc trải qua cho Đông Hoàng biết: "Đều là do vãn bối không cân nhắc chu đáo, tuỳ tiện thả Mạn Đà La ra."
Vẻ mặt Đông Hoàng bình tĩnh nói: "Nàng ta ra ngoài chưa hẳn đều là chuyện xấu, Thần Đế năm đó phong ấn nàng ta, cho nàng ta cơ hội, có lẽ chính là cân nhắc tới ngày hôm nay."
"Tiểu Trần, ngươi trở về nghỉ trước đi, nơi này có bản hoàng trông chừng." Giọng điệu của Đông Hoàng ôn hòa.
Dù sao Hạ Trúc Vân cũng là thị nữ, nàng ta không có tiếp tục giữ lại, bắt đầu bận bịu công việc của nàng ta.
Trần Mục trở về phòng, hắn lấy Quang Minh thần tủy mà Đông Hoàng tặng cho ra, trực tiếp uống nó, muốn biết có thể chữa trị vết thương đại đạo được không, dù sao thì để lại vết thương đại đạo là một tai họa ngầm rất nghiêm trọng.
Sau khi uống Quang Minh thần tủy, toàn thân Trần Mục tràn ngập ánh bạc thánh khiết, thân thể ấm áp, đại lượng căn nguyên sinh mệnh tràn vào trong tứ chi trăm xương.
Huyết mạch kim sắc trong cơ thể Trần Mục trở nên sục sôi, Hồng Mông Thụ cũng đang lớn lên nhanh chóng.