Trần Tổ nhào vào trong ngực Trần Dĩnh, Trần Đồng nghiêm túc nói: “Cô cô, ta ở nhà tu luyện rất chăm chỉ, lần sau người ra ngoài thì dẫn ta theo được không?”
”Ta cũng muốn theo cô cô ra ngoài chơi.”
Lúc trước Trần Dĩnh thường xuyên chăm sóc Trần Tô và Trần Đồng, hai tỷ đệ rất thích dính lấy nàng ta.
“Như vậy không được, các ngươi còn nhỏ như thế, gia gia và đại bá chắc chắn sẽ không yên tâm.” Trần Dĩnh xoa đầu hai đứa, sau đó thanh thúy nói: “Thất Thất, chúng ta đi gặp cha nương trước, sau đó lại đi tìm mấy người Phục Tiên tỷ.”
Trần Dĩnh biến mất trong nháy mắt, nữ tử giống như cơn gó, Trần Dao lắc đầu cười nhẹ, thầm nghĩ tuy rằng thân thể tỷ tỷ đã trưởng thành nhưng vẫn mang tâm hồn của một đứa trẻ.
Trần Mục nghe thấy động tĩnh bên ngoài thì biết là Trần Dĩnh đã trở về, hắn mở mắt ra, nhìn vị hôn thê đang ngủ say trong lòng không nỡ quấy rầy.
“Sư tỷ, đến lúc thức dậy rồi.”
“Hôn ta một cái.”
“Chụt!”
Khương Phục Tiên mở mắt ra, khóe miệng nhếch lên độ cong mê người, nàng ta hài lòng rời giường, sau đó mặc chiếc váy trắng nhỏ đơn giản vào, trông có vẻ rất tùy ý.
Trần Mục và Khương Phục Tiên vừa ra cửa thì Trần Dĩnh đã nhanh chóng chạy đến, nàng ta nhào vào lòng Trần Mục, làm nũng nói: “Ca, huynh thật là chẳng nhớ muội chút nào!”
Dáng người Trần Dĩnh cao gầy, nhưng trong lòng Trần Mục lại trông rất nhỏ nhắn: “Dĩnh Dĩnh, muội cũng không còn nhỏ nữa, phải chú ý hình tượng một chút, Phục Tiên tỷ của muội sẽ ghen đấy.”
“Hê hê.”
Trần Dĩnh lè lưỡi.
Khương Phục Tiên không vui liếc mắt nhìn Trần Mục, nhẹ nhàng nói: “Dĩnh Dĩnh, muội đừng nghe chàng ấy nói bậy, tỷ tỷ thích muội, sao có thể ghen được.”
Trần Dĩnh buông Trần Mục ra, nàng ta nắm lấy bàn tay mảnh khảnh của Khương Phục Tiên, trong mắt tràn đầy hiếu kỳ nói: “Nương muội vừa nói hai người chuẩn bị kết hôn, thật hay giả vậy?”
“Thật đấy, đang chờ muội trở về để chúng ta quyết định ngày tháng.” Trần Mục cười nói.
Trần Dĩnh cười lớn ha ha nói: “Cảm ơn Phục Tiên tỷ, vậy mà hai người vẫn còn nhớ đến muội.”
Trần Mục trêu đùa nói: “Nếu như không nhớ muội thì lúc muội quay về lại đến tìm ta tính sổ.”
“Hừ, ca, muội không ngang tàng như vậy.” Trần Dĩnh ngẩng cao đầu hoàn toàn không chịu thừa nhận.
Tiểu Hắc và Tiểu Bạch chạy vào đình viện, bọn chúng vây quanh bên cạnh Trần Mục kêu meo meo, dáng vẻ này chính là làm ra vẻ dễ thương muốn được đồ ăn ngon, Trần Mục bóp vụn thần hạch phát cho bọn chúng, năng lượng của thần hạch cuồng bạo, may mà chúng đi theo Trần Mục đã được thuế biến, sau khi bọn chúng ăn mảnh vụn thần hạch thì điên cuồng chạy nhảy trong Trần gia, giải phóng năng lượng dư thừa.
Dáng vẻ Thất Thất nhỏ nhắn đáng yêu, nàng ta kéo ống quần của Trần Mục: “Tam ca, hai người đi đến tinh không có nhận được tin tức của phụ thân muội không?”
Trần Mục tiến vào tinh không chỉ đi đến Thần Vực, vốn không hề đến gần chiến trường ở sâu trong tinh không, Mạn Đà La đã từng nói thời gian ở chỗ đó rất đặc biệt, chớp mắt đã ngàn năm, nhân gian thế sự xoay vần, nhưng ở chỗ đó cũng chỉ là một cái chớp mắt.
“Không có!”
Trần Mục lắc đầu.
Thất Thất tủi thân bĩu cái miệng nhỏ.
Trần Mục ngồi xổm xuống vỗ vai nàng ta: “Yên tâm, sau này ta chắc chắn sẽ giúp muội tìm tung tích của ông ấy.”
Tiểu Côn nhận được thông tin như vậy nhưng hắn ta lại không hề buồn khổ, bởi vì ở Trần gia chơi rất vui.
“Dĩnh Dĩnh, muội trò chuyện với Phục Tiên tỷ một lát, huynh đi bàn bạc ngày định hôn lễ với gia gia.”
“Đi mau đi mau.”
“Muội đợi được uống rượu mừng.”
Tổ trạch của Trần gia.
“Tiểu Mục, ngày mười lăm tháng bảy rất tốt.”
“Gia gia, nghe theo ngài hết.”
Trần Thiên Nam nhìn hậu bối ưu tú nhất trong Trần gia sắp kết hôn, kiêu ngạo và tự hào trong mắt bộc lộ rõ ràng: “Ngươi vẫn nên quay về hỏi Phục Tiên thử xem, nếu như ngày tháng không thích hợp thì có thể đổi.”
Hôn lễ này trưởng bối Trần gia đều muốn nghe suy nghĩ của Trần Mục và Khương Phục Tiên, chỉ cần bọn họ vui vẻ thì làm thế nào cũng sẽ ủng hộ.
Trần Mục mỉm cười gật đầu: “Vâng, gia gia, ta về nói một tiếng với sư tỷ trước.”
Ở diễn võ trường của Trần gia.
Trần Dĩnh đi cùng Khương Phục Tiên đến đây.
Tiểu Hắc và Tiểu Bạch đang đùa giỡn rượt đuổi nhau bên rìa diễn võ trường, bọn chúng thôn phệ mảnh vỡ thần hạch, năng lượng trong cơ thể cần phải giải phóng, đoán chừng phải giày vò rất lâu.
Trần Dao vừa đến diễn võ trường, nàng ta và Trần Dĩnh mỗi người một bên kéo cánh tay của Khương Phục Tiên.
Trần Dĩnh cười duyên nói: “Phục Tiên tỷ, lúc ca muội không nghe lời thì tỷ giáo huấn huynh ấy như thế nào?”
Vị hôn phu dịu dàng săn sóc, hình như chưa từng mắc lỗi gì, Khương Phục Tiên lắc đầu cười nhẹ: “Nếu như hắn không nghe lời thì tỷ sẽ nhéo tai hắn.”
Trần Dĩnh và Trần Dao nghe thấy câu trả lời thì không khỏi phát ra tiếng cười như chuông bạc, trong mắt của các nàng Trần Mục chính là thiên kiêu lợi hại nhất trong thiên địa, chỉ có Phục Tiên tỷ mới có thể kiểm soát hắn.
Trần Dao tò mò nói: “Phục Tiên tỷ tỷ, nhà tỷ ở chỗ sâu trong tinh không, tỷ còn cần phải quay về không?”
Khương Phục Tiên có chút thất thần, nàng ta gật đầu, nhẹ giọng lẩm bẩm nói: “Ta phải trở về, các muội yên tâm, sau này tỷ tỷ vẫn sẽ quay lại thăm mọi người.”
Trần Dao muốn Khương Phục Tiên ở lại Trần gia, nàng ta hiểu rõ Khương Phục Tiên vẫn còn những chuyện khác phải làm.
Trần Dao cũng có cách nghĩ của mình, sau khi nàng ta tu luyện đến Kiếm Thánh đỉnh phong thì cũng muốn ra ngoài luyện tập.