Trên chiến thuyền màu đồng cổ, lão giả khoác áo choàng đỏ đứng trên mũi thuyền, ông ta nhìn chằm chằm vào khe nứt của bí cảnh, ánh mắt của Ngụy Diễm lạnh lùng: “Cho dù là tiểu bối của tông nào làm, Hồng Minh tuyệt đối cũng sẽ không dễ dàng tha thứ.”
Ngụy Diễm buông lời.
Cường giả các tông đều khiếp sợ.
Ngụy Diễm là Kiếm Thánh vô cùng mạnh mẽ.
...
Táng Tiên địa, hoang nguyên.
Trần Mục đứng trên không trung, vóc dáng hiện giờ của hắn thon dài, phong thần tuấn lãng, khí vũ hiên ngang, áo trắng tung bay, tựa như Trích Tiên.
Vẻ anh tuấn khó có thể diễn tả bằng lời.
Cách đó không xa còn có hai dư ảnh, Tiểu Hắc và Tiểu Bạch đến gần đó, tốc độ của bọn chúng rất nhanh, đến nỗi đám thiên kiêu gần đó thậm chí còn không nhận ra.
Trong mắt của Liễu Mi Nhi lộ ra vẻ kích động, hưng phấn hét lên: “Tiểu sư thúc! Con biết ngay là ngài!”
Lúc thanh Vô Song kia xuất hiện, tiểu bối của Lăng Vân tông đã đoán được là Trần Mục, vẻ mặt mọi người kích động, khom người hành lễ nói: “Tiểu sư thúc.”
“Xin lỗi.”
“Đến hơi muộn một chút.”
Trần Mục có hơi ngại ngùng, hắn không ngờ Hồng Minh lại dám động thủ với Lăng Vân tông.
“Tiểu sư thúc, không muộn, vừa đúng lúc.” Liễu Mi Nhi cảm kích nói, nếu như không có Trần Mục ra tay, bọn họ chắc chắn sẽ bị Lâm Ký làm trọng thương.
Các thiên kiêu xung quanh hai mặt nhìn nhau, đừng nói là thiên kiêu của Hồng Châu, ngay cả thiên kiêu của Hoang Châu cũng đều không ngờ đến Trần Mục lại ở Táng Tiên địa.
Hổ Khiếu Lâm nhìn Trần Mục, cảm nhận được cảm giác áp lực còn mạnh hơn cả Kim Kỳ Lân: “Kiếm Vương đỉnh phong như Lâm Ký, trong chớp mắt đã bị phế đi, cảnh giới hiện tại của hắn đoán chừng đang ở trên Tam phẩm Kiếm Hoàng.”
Đám tiểu bối của Thánh Kiếm sơn đều không dám tin, năm năm trước Trần Mục vẫn là Kiếm Vương, trong các thiên kiêu ở Táng Tiên địa tuổi của hắn là nhỏ nhất, làm sao có thể là Kiếm Hoàng?
“Nhìn thấy hắn, ta sẽ phát run.” Trong mắt Doãn Hưu mang theo sợ hãi, Trần Mục bây giờ so với Thanh Vân đại hội năm đó lại càng thêm đáng sợ.
Rất nhiều thiên kiêu của Hoang Châu theo đó cũng trở nên phấn kích, vừa nãy thiên kiêu Hoang Châu bị thiên kiêu của Hồng Châu chèn ép, Lâm Diệu Ngữ miễn cưỡng mỉm cười, Chu Phá Hiểu bị đả thương, Ngũ Tiên giáo và Thánh Kiếm sơn lần lượt nhận thua, những điều này khiến thiên kiêu của Hoang Châu cảm thấy rất kiềm nén.
“Tiểu sư thúc, ngài đẹp trai quá!” Liễu Mi Nhi cười ngọt ngào, khuôn mặt xinh đẹp còn mang theo tự hào.
Trần Mục hơi nhướng mày, nói: “Là nói ta xuất kiếm đẹp trai, hay là nói dáng vẻ của ta đẹp trai?”
“Đều đẹp trai!”
Liễu Mi Nhi cười yêu kiều không ngừng.
Đám Diệp Hoành cũng bật cười theo.
Thiên kiêu của Hồng Châu lại không cười nổi, cánh tay bị đứt của Lâm Ký vẫn đang chảy máu trên mặt đất.
Trần Mục vừa mới thể hiện ra sức mạnh khủng khiếp, khiến các tiểu bối của Lăng Vân tông yên tâm, có tiểu sư thúc ở đây, bọn họ không sợ thiên kiêu của Hồng Châu nữa.
Dáng vẻ Chu Đông kinh hoàng lùi về bên cạnh Kim Kỳ Lân.
Trong mắt của thiên kiêu Hồng Châu mang theo vẻ kiêng kỵ.
Sức mạnh của Trần Mục đã vượt xa Kiếm Vương đỉnh phong, sợ là chỉ có Kim Kỳ Lân mới có thể đối kháng.
Ba mắt của Kim Kỳ Lân nhìn chằm chằm vào Trần Mục, vẻ mặt hờ hững nói: “Ngươi chính là Trần Mục?”
Trần Mục nghe thấy thì nhìn về phía Kim Kỳ Lân.
Trong cơ thể của Kim Kỳ Lân có năng lượng mạnh mẽ, còn sở hữu huyết mạch đặc biệt, trong hộp kiếm sau lưng hắn có bảy thanh kiếm, đều là Thánh Kiếm hiếm có, thanh kiếm mạnh nhất kia có thể so với Thánh Kiếm thượng phẩm.
Nếu như là năm năm trước, Trần Mục chạm trán với Kim Kỳ Lân sẽ còn có chút khó giải quyết, nhưng hiện tại, Tuyệt Thế Thiên Kiêu của Hồng Châu chẳng qua cũng chỉ là Kiếm Vương.
“Là ta.”
Sắc mặt của Trần Mục rất bình tĩnh.
Ánh mắt Kim Kỳ Lân lạnh lùng: “Ta đến Hoang Châu chính là vì muốn tìm ngươi luận bàn, không ngờ ngươi lại dùng thủ đoạn ti tiện lén tấn công Lâm Ký, thật khiến ta thất vọng.”
Trần Mục đưa tay ra, Vô Song trở về trong tay hắn, ánh mắt thờ ơ nói: “Đây là là cái giá mà hắn phải trả cho việc gây hấn với Lăng Vân tông.”
Trên người Trần Mục tản ra sự uy hiếp bá đạo, khiến các thiên kiêu xung quanh đều cảm thấy sợ hãi, chỉ có trong mắt các tiểu bối của Lăng Vân tông là mang vẻ hưng phấn.
Kim Kỳ Lân bay lên không trung, hộp kiếm sau lưng hắn ta mở ra, có kiếm quang đáng sợ bay ra, các tiểu bối xung quanh đều đang lui lại.
“Các ngươi cùng nhau lên đi.”
Trần Mục nhìn các thiên kiêu Hồng Châu khác.
Một tên Kiếm Vương đỉnh phong căn bản không đủ đánh.
Thiên kiêu của Hồng Châu lại đang cười, Trần Mục lại dám xem thường Kim Kỳ Lân, hắn ta là thiên kiêu mạnh nhất của Hồng Châu, sở hữu huyết mạch của kỳ lân, ở Hồng Châu quét sạch những người cùng thế hệ, đã bất bại trong mười mấy năm nay.
Bọn họ không có đủ sức mạnh để đối đầu với Trần Mục, nhưng bọn họ tin tưởng Kim Kỳ Lân chắc chắn có thể thắng.
“Ha ha!” Kim Kỳ Lân cũng phát ra nụ cười lạnh, từ trước đến nay hắn chưa từng bị xem thường như vậy, còn là đối diện với một thiếu niên mười mấy tuổi: “Cho dù ngươi có là thiếu niên Kiếm Hoàng, hôm nay ta cũng phải trảm ngươi.”
“Tiểu sư thúc, hãy đánh bại tên ba mắt kia.” Liễu Mi Nhi nói xong thì chuồn đi thật xa.
Dáng vẻ của Kim Kỳ Lân cao ngạo, lúc hắn ta đưa tay ra, trong hộp kiếm có kiếm bay ra, đó là thanh kiếm giống như con rắn dài, phát ra lục quang.
Trần Mục duỗi tay cầm kiếm ra, năm ngón tay khép lại, từ đầu đến cuối chuôi kiếm Vô Song luôn chống vào lòng bàn tay, thân kiếm di chuyển theo lòng bàn tay.
Đám thiên kiêu đều chăm chú nhìn Trần Mục.