Cường giả của các tông đều cảm thấy khiếp sợ, đó chính là Dư trưởng lão của Thánh Kiếm sơn, cường giả Kiếm Thánh, phóng mắt trên Hoang châu chính là đại nhân vật danh tiếng lừng lẫy.
“Đó là ai?”
“Trần Mục của Lăng Vân tông.”
“Một Kiếm Hậu nho nhỏ cũng dám mắng Kiếm Thánh? Hắn dựa vào cái gì mà dám khiêu chiến với Kiếm Thánh?”
“Bởi vì hắn chính là tiểu sư thúc Lăng Vân tông, đồ đệ của Kiếm Thánh Tô Mân, sư đệ của Khương Phục Tiên. Ngươi nói thử xem với thân phận của hắn có dám hay không?”
“Nếu ta có thân phận như vậy, ta cũng không dám…”
...
Tuy Dư Tung bị sỉ nhục, nhưng ông ta cũng không nổi giận: “Người trẻ tuổi, quá ngông cuồng cũng không phải là tốt.”
Trần Mục cười lạnh nói: “Nè lão già, ngươi cũng không phải là đồ vật, nếu ngươi cũng biết đạo lý này, vậy sao không dạy lại đám ngu xuẩn của Thánh Kiếm sơn đi.”
Hắn dọa cả người của Lý Thanh Lưu đổ đầy mồ hôi lạnh.
Nhiệt huyết của La Bằng và Lâm Dịch lại sôi trào, trên mặt Triệu Tư Tư mang theo ý cười, còn vẻ mặt của đám tiểu bối Thánh Kiếm sơn đều hiện lên vẻ xấu hổ.
Những cường giả các tông xung quanh đều đang chê cười, thậm chí còn có người hy vọng hai phía lao vào đánh nhau.
Dư Tung không thể nào ra tay tại chỗ này, nếu ông ta chửi đổng với Trần Mục thì cũng là đánh mất thân phận của mình, chỉ có thể dẫn đám đệ tử Thánh Kiếm sơn rời đi.
Lý Thanh Lưu cũng không biết nên nói cái gì mới tốt.
Ông ta không thể không bội phục dũng khí của Trần Mục, Lý Thanh Lưu cũng không dám nói chuyện như vậy với Dư Tung. Vẻ mặt của Lâm Dịch và La Bằng vô cùng kích động.
Đi theo tiểu sư thúc quả thật là quyết định sáng suốt.
“Tiểu sư thúc, ngươi thật lợi hại.” Triệu Tư Tư dùng niệm lực truyền âm, trên mặt cười rất vui vẻ.
Thánh Kiếm sơn cố ý đến khiêu khích, tất nhiên Trần Mục không thể nhẫn nhịn. Hắn làm như vậy cũng muốn nói cho những người khác biết, Lăng Vân tông không phải dễ động vào.
Cường giả các tông đều chú ý đến Trần Mục, bọn họ đều đã nghe nói đến thiên phú biến thái của tiểu sư thúc Lăng Vân tông, hiện tại mới biết được lá gan của hắn càng kinh người hơn.
Những thiên kiêu trong Thanh Vân trấn đều bàn về Trần Mục, hắn làm bẽ mặt nhóm lão Kiếm Thánh của Thánh Kiếm sơn ngay trên đường, đến mức Dư Tung đen mặt bỏ đi.
Đệ tử Thánh Kiếm sơn quay trở lại sân thuê, có thanh niên ấm ức nói: “Dư trưởng lão, tên tiểu tử kia làm càn như vậy, sao ngài không ra tay giáo huấn hắn?”
“Thằng khốn!”
Dư Tung giậm chân.
Toàn bộ Thanh Vân trấn đều chấn động.
Không biết còn tưởng rằng mới xảy ra động đất.
“Do lão phu phạm sai lầm, vốn định để cho các ngươi chọc giận Trần Mục, nhân cơ hội đó xem thử thực lực của hắn. Không nghĩ đến thằng nhóc đó dám nhục nhã lão phu!”
Trăm triệu lần Dư Tung cũng không nghĩ đến.
Trần Mục dám trực tiếp mắng ông ta là lão già.
Ít nhiều gì khi Kiếm Hoàng thấy ông ta cũng không dám ngẩng đầu, mấy ngàn năm qua ông ta cũng không chịu tổn thất đến vậy. Ông ta không thể ở trước mặt mọi người ra tay trấn áp Trần Mục, càng không thể mắng chửi cùng với hắn.
Hôm nay các cường giả và tiểu bối thiên kiêu của các đại tông môn đều nhìn thấy, cái mặt già này của ông ta cũng xem như vứt đi, cũng may là đã sống đủ lâu, cũng không quan tâm thể diện lắm.
“Chỉ dựa vào Tô Mân và Khương Phục Tiên, vậy mà dám ngông cuồng đến vậy, cũng tốt, khinh địch chắc chắn sẽ thất bại.” Trên mặt Dư Tung mang theo ý cười lạnh.
“Dư trưởng lão, ngài chờ một chút, bây giờ ta sẽ đi khiêu chiến với hắn, thay ngài giải hận." Thanh niên ăn nói lỗ mãng kia đứng ra nói.
“Ngươi đi đi.”
Dư Tung nhàn nhạt nói.
Thanh niên kia hưng phấn rời đi.
Từ tin tức hắn ta mua được, thì Trần Mục và Thẩm Trạch chỉ đánh ngang tay với nhau, trình độ đều nằm tại hạng bảy trên Thanh Vân bảng. Tất nhiên Từ Nham, người đứng hạng thứ năm trên Thanh Vân bảng, không thèm đặt Tần Mục vào mắt.
Thanh Vân trấn.
Góc Tây Bắc của Tứ Hợp viện.
Triệu Tư Tư đang ngồi bên cạnh hồ nước cho cá ăn.
Lâm Dịch và La Bằng ở trong sân luyện tập với nhau, hai người bọn họ chỉ là so chiêu, cũng không sử dụng linh lực.
Dưới bóng râm trong đình, Lý Thanh Lưu nhỏ giọng nhắc nhở: "Này tiểu sư đệ, người tên Dư Tung kia chính là Kiếm Thánh, lần sau ngươi nhớ chú ý một chút."
Chuyện hôm nay suýt chút nữa đã hù chết Lý Thanh Lưu, bộ xương già này của ông ta không chịu nổi sự dày vò như vậy nữa. Chẳng qua trong lúc Trần Mục nói chuyện cực kỳ nắm chắc, vô cùng bá đạo, dường như ông ta thấy được bóng dáng của tông chủ trong đó.
Trần Mục nhìn thấy vẻ mặt lúc đó của Lý Thanh Lưu, cũng có thể đoán ra được Dư Tung không phải là một người đơn giản. Hắn mỉm cười gật đầu, nói: "Đa tạ Lý sư huynh đã nhắc nhở."
Cũng tương tự như vậy, từ phản ứng của Dư Tung hắn cũng có thể nhìn ra, hiện tại địa vị của Lăng Vân tông vẫn như cũ không lay động, vẫn là thế lực mạnh nhất Hoang châu.
“Tiểu bối Lăng Vân tông.”
“Có ai dám luận bàn cùng với Từ Nham ta không?”
Một giọng nói to đến mức vang dội từ bên ngoài truyền vào, âm thanh đã được dùng linh lực khuếch tán, cho nên ở xung quanh đều có thể nghe thấy.
Trong viện, Lâm Dịch và La Bằng ngừng tập luyện, trong mắt bọn họ mang theo sự khó chịu, sau đó cùng lúc nhìn về phía đình hóng gió.
“Hắn có thể thử ra được sao?”
“...”
Lý Thanh Lưu cẩn thận suy nghĩ lại, Trần Mục và Thẩm Trạch đánh nhau đã là chuyện rất lâu trước kia, với thiên phú của hắn, chắc chắn hiện tại đã mạnh hơn rất nhiều.
Ông ta cũng tin tưởng vào thực lực của Trần Mục, Lý Thanh Lưu nhắc nhở: “Tiểu sư đệ, ngươi muốn ra tay thì cũng được, nhưng phải chú ý, đừng làm chết người, ta sợ sau khi quay về lại khó có thể giải thích."