“Đều nhờ công lao của Khương sư tỷ.”
“Nàng ta, là tông chủ mà chuyện gì cũng mặc kệ, chỉ có duy nhất chuyện của con nàng ta mới để bụng. Con phải cố gắng, không thể thẹn với những gì nàng ta đã làm cho con.” Tô Mân khẽ cười, nói.
“Ta sẽ.”
Tô Mân ngồi xuống.
Trần Mục châm trà giúp sư tôn.
Tô Mân trịnh trọng nói: “Tiểu Mục, từ nay về sau ở bên ngoài con sẽ gặp phải rất nhiều phiền toái. Không cần phải sợ hãi, cho dù là gặp phải ai, đều phải mạnh mẽ.”
Trần Mục khẽ gật đầu.
“Những lời này ta thường xuyên nói với sư tỷ của con, con là sư thúc Lăng Vân tông, là thể diện của Lăng Vân tông, không thể làm cho Lăng Vân tông mất mặt.”
“Tần sư tỷ cũng thường nói với ta những lời này.”
Tô Mân cười nói: “Sư tỷ của con không hiểu rõ ý của ta, vi sư là muốn nói không thể làm mất mặt của Lăng Vân tông, chứ không phải là làm mất mặt của ta.”
“Sư tỷ của con lại luôn sợ làm cho ta mất mặt.”
Tô Mân lắc đầu hiền lành, hắn không để ý đến mặt mũi của chính mình, mà là vinh dự của tông môn.
Trần Mục trịnh trọng nói: “Sư tôn, ngài yên tâm, ta sẽ phục hưng vinh quang cho Lăng Vân tông.”
“Vi sư tin tưởng.”
Hai thầy trò ngồi ở trước phòng trúc vừa nói vừa cười, mãi cho đến tận đêm Trân Mục mới quay về Ngạo Kiếm phong.
Hai ngày sau.
Trần Mục xuất hiện tại quảng trường tông môn.
Người dẫn đội lần này chính là lão giả áo xanh Lý Thanh Lưu, là cường giả Kiếm Hoàng, hắn cảm thấy hơi khẩn trương.
“Tiểu sư đệ.”
“Bái kiến Lý sư huynh.”
Nhóm tiểu bối và La Bằng hăng hái đi đến, khom mình hành lễ: “Tiểu sư thúc.”
Cự thú bốn chân quỳ phục trên quảng trường, hai cánh đỏ rực dang rộng khoảng bảy tám trượng, đây chính là hậu duệ của Viễn Cổ Thiên Mã, Xích Cánh Yêu Mã.
Bọn họ cưỡi yêu thú đi đến Thanh Vân trấn.
Thanh Vân trấn ở bên trong Nam Hoang cảnh, không tính là quá xa, trên dưới ba ngày là có thể đến.
Nhóm tiểu bối đều tu hành trên lưng ngựa.
Hắn ta không dám thả lỏng cảnh giác, nghĩ thầm Trần Mục tham gia Thanh Vân đại hội, tại sao không phái Kiếm Thánh Tằng Trường Sinh mà lại phái một Kiếm Hoàng nho nhỏ đi cùng.
Lần này nếu như xảy ra chuyện.
Lý Thanh Lưu không đủ khả năng đảm đương được.
Ba ngày sau bọn họ đến Thanh Vân trấn.
Khi đến gần Thanh Vân trấn thì mới thấy, nơi đây so với Hắc Thạch thành thì lớn hơn rất nhiều. Bởi vì trên trấn các thiên kiêu đã đến cho nên phá lệ vô cùng náo nhiệt.
Nhóm Trần Mục rời khỏi yêu thú, chuẩn bị ngự kiếm đi lên trấn. Phía xa xa mây mù lượn lờ, bọn họ còn không thấy rõ được dáng vẻ của Thanh Vân sơn.
Sau khi Thanh Vân đại hội được bắt đầu, mây mù bao phủ Thanh Vân sơn mới có thể biến mất.
Lý Thanh Lưu dẫn theo nhóm Trần Mục đi vào trong Thanh Vân trấn, trước đó Lăng Vân tông đã thuê sân ở chỗ này rồi, bọn họ có thể trực tiếp vào ở.
“Các ngươi xem.”
“Bọn họ là thiên kiêu của Lăng Vân tông.”
“Đó chính là tiểu sư thúc Lăng Vân tông?”
“Nghe nói năm nay hắn mới bảy tuổi, mà tại sao ta cảm thấy không giống lắm, chẳng qua nhìn cũng rất trẻ, chắc hẳn là tuyển thủ dự thi nhỏ tuổi nhất của năm nay."
“Thiên Cơ các nói tiềm lực của hắn có thể xếp hạng ba, điều đó có nghĩa là hắn có khả năng sẽ trở thành Kiếm Thánh."
...
“Khụ khụ.”
Tiếng ho khan vang lên.
Khiến cho mọi người sợ đến mức không dám nói lời nào.
Một lão giả tóc trên đầu bạc trắng, đang đạp không đi đến.
Đồng tử của Lý Thanh Lưu co rút mạnh, phía đối diện thật sự chính là Kiếm Thánh cường giả, theo sau là ba vệt kiếm quang bay lên trời, bọn họ chính là tiểu bối thiên kiêu của Thánh Kiếm sơn.
Dẫn đầu là một tiểu bối khí thế phấn chấn, hắn chính là Doãn Hưu, Thánh tử Kiếm Khinh Cuồng cũng không thấy xuất hiện.
“Năm nay Lăng Vân tông đến hơi muộn.” Lão giả đầu bạc cười tủm tỉm nói.
Ông ta đảo mắt về phía nhóm tiểu bối Lăng Vân tông, cuối cùng dừng lại trên người Trần Mục, tán thưởng: “Quả thật là khí chất của tiểu sư thúc Lăng Vân tông bất phàm.”
Trần Mục có thể cảm nhận được Dư Tung đang phóng ra uy áp cường đại, nhưng mà hắn không sợ chút nào, đây chính là dũng khí Khương Phục Tiên và Tô Mân đã cho hắn.
Hắn có hai vị cường giả bảo mệnh làm át chủ bài.
Hai thanh kiếm của Lâm Dịch và Triệu Tư Tư đang run lên, Lý Thanh Lưu mạnh mẽ trấn tĩnh lại: “Dư trưởng lão, ngươi đang muốn ra oai phủ đầu với Lăng Vân tông chúng ta sao?”
Dư Tung híp mắt cười, đáp: “Đừng nói vậy chứ, ta chỉ là muốn tiểu bối của hai tông quen biết nhau, thuận tiện cho đám tiểu bối luận bàn giao lưu một chút.”
Lý Thanh Lưu chắp tay, uyển chuyển từ chối: “Chúng ta mới đi đường mệt nhọc, sau này sẽ có nhiều cơ hội hơn.”
“Chúng ta đi.”
Lý Thanh Lưu dẫn theo nhóm tiểu bối tránh khỏi Dư Tung. Trần Mục cảm thấy hơi khó chịu, vừa mới đến Thanh Vân trấn, đã đụng phải cường giả Thánh Kiếm sơn, còn phải đi đường vòng.
Cường giả các tông môn khác ở gần đó cũng nhìn qua, có một vài người già không khỏi lắc đầu, Lăng Vân tông chính là thế lực siêu cấp, vậy mà khi gặp phải Thánh Kiếm sơn cũng phải đi đường vòng.
Mặt già của Dư Tung hiện lên nụ cười đắc ý.
Lúc này còn có tiểu bối Thánh Kiếm sơn cố ý trào phúng: “Ta biết mà, đám tiểu bối Lăng Vân tông đều là bọn chuột nhắt, mắt vừa thấy chúng ta sẽ vội vàng trốn tránh.”
Mà khóe miệng của Dư Tung Thánh Kiếm sơn lại nâng lên, Lý Thanh Lưu vội vàng truyền âm: “Tiểu sư đệ, không cần để ý đến bọn họ, bọn họ cố ý làm như vậy.”
Trần Mục nhìn về phía Dư Tung, mạnh mẽ nói: "Nè lão già, nếu ngươi không quản miệng của bọn họ cho tốt, nhất định sau này bọn họ sẽ chết vô cùng thảm."
“...”
Lý Thanh Lưu cùng với những tiểu bối còn lại của Lăng Vân tông đều ngây ra như phỗng, ngay cả ba vị đệ tử của Thánh Kiếm sơn cũng sửng sốt. Giọng nói Trần Mục cực kỳ thanh thúy, toàn bộ Thanh Vân trấn đều có thể nghe rõ ràng.