Mục lục
Bị Ép Làm Hôn Phu Của Kiếm Thánh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 

 Đạo thân ảnh kia toàn thân quấn băng vải, không nhìn thấy được chân dung, trong tay hắn ta cầm một cái cung màu đen, cái cung kia không có dây cung, cũng không có mũi tên, cả người nhìn trông rất quỷ dị. 

 Trần Mục nhìn sinh linh quỷ dị quấn đầy băng vải, hắn ta làm ra tư thế kéo cung, sau đó mũi tên đen như mực xuất hiện, mũi tên này khiến cho linh hồn của Trần Mục cũng phải run rẩy. 

 Khương Phục Tiên vung kiếm với sinh linh quỷ dị. 

 Một đạo tuyết quang xé trời lao tới, trực tiếp chém trúng sinh linh kia, băng vải tan vỡ, chỉ có thể nhìn thấy thân thể cháy đen của hắn ta, vết thương kia rõ ràng là bị sét đánh mà ra. 

 Chẳng lẽ nói đó là sinh linh chết trong lôi hải, Trần Mục có một suy đoán to gan. 

 Trước khi sinh linh quỷ dị kia bị tuyết quang phá hủy, cái mũi tên màu đen kia của hắn ta đã biến mất không thấy đâu nữa. 

 Trần Mục đang tìm kiếm bóng dáng của mũi tên này, quanh thân Khương Phục Tiên tràn ngập tuyết quang, nàng ta sử dụng Băng Phong Vạn Tượng, không gian xung quanh bị nàng ta đóng băng. 

 Một nửa hắc tiễn lộ ra từ trong hư không, cách mi tâm của Khương Phục Tiên chỉ có gang tấc, nếu như chậm một chút, bị hắc tiễn đâm xuyên mi tâm, nàng ta chắc chắn sẽ chết không nghi ngờ gì. 

 Trần Mục nơm nớp lo sợ, Khương Phục Tiên càng đến gần đầu nguồn của thiên kiếp, càng có sự khủng bố xuất hiện. 

 Cướp đoạt tạo hóa, chắc chắn là hành vi nghịch thiên, vậy nên tất sẽ tạo thành hậu quả đáng sợ. 

 Khương Phục Tiên xử lý mũi hắc tiễn kia, tiếp tục xông vào trong nơi bắt nguồn của lôi hải, càng đến gần, thời gian cùng không gian càng trở nên không ổn định. 

 Bên trong sương mù có bàn tay lớn thò ra, khi bàn tay to lớn khép lại, Khương Phục Tiên cũng biến mất không thấy đâu nữa. 

 Khương Phục Tiên biến mất trong sương mù, vẻ mặt Trần Mục ngưng trọng, hắn không cách nào nhìn thấu được sương mù thần bí, chỉ có thể cầu nguyện vị hôn thê có thể bình an. 

 Từng đạo từng đạo ánh bạc thánh khiết vọt ra từ bên trong sương mù, Khương Phục Tiên sử dụng huyết mạch Thần tộc trong cơ thể, sức mạnh cường đại xua tan sương mù thần bí. 

 Nàng ta lại xuất hiện trong lôi hải, trên người khoác ngân giáp sáng chói, giống như nữ võ thần. 

 Hai tay Khương Phục Tiên nắm tiên kiếm, đưa lưng về phía nhân gian, tư thế hiên ngang, nàng ta tiếp tục lao về phía ngọn nguồn của thiên kiếp, muốn chiếm lấy tạo hóa. 

 Băng Hồn cùng Tuyết Phách phóng ra hai đạo kiếm quang màu bạc, sương mù phía trước bị đuổi tản ra. 

 Trần Mục chợt ngửi thấy mùi của cái chết, tim hắn không khỏi đập nhanh, sởn tóc gáy, ở đầu nguồn của thiên kiếp, sương mù biến mất, hắc lôi phun trào. 


 Hắc lôi mang theo mùi của cái chết, Trần Mục có cảm giác, chỉ cần dính phải một chút, liền sẽ thân tử đạo tiêu, hắc lôi bao vây đầu nguồn của thiên kiếp. 

 Khương Phục Tiên không hề do dự chút nào, nàng ta vung kiếm xông vào bên trong hắc lôi, lôi quang màu đen nuốt chửng nàng ta, ngay cả ánh bạc thánh khiết cũng biến mất không thấy đâu nữa. 

 Giữa đất trời đột nhiên yên tĩnh lại. 

 Lôi hải cuồng bạo cũng trở nên ổn định. 

 Trần Mục cau mày, hiện tại hắn hoàn toàn không cảm nhận được khí tức của vị hôn thê. 

 Lôi hải kim sắc trên trời bắt đầu tan rã, đây là dấu hiệu kết thúc lôi kiếp. 

 "Phục Tiên!" 

 Trần Mục sít sao siết chặt nắm đấm, muốn xông vào lôi hải, nhưng hắn nhớ kỹ lời nói của vị hôn thê, bây giờ xông vào, có khả năng sẽ gây ra thiên kiếp phản phệ. 

 Ầm ầm! 

 Lôi hải vốn dĩ yên lặng, vang lên tiếng sấm đinh tai nhức óc lần nữa. 

 U quang tĩnh mịch từ đầu nguồn rơi xuống, Khương Phục Tiên bị đạo u quang này đánh ra khỏi lôi hải. 

 Bịch! 

 Khương Phục Tiên rơi xuống mặt đất. 

 Mặt đất phạm vi hơn ngàn trượng đều bị lõm theo, Trần Mục lập tức chạy tới, lôi hải trên bầu trời hoàn toàn biến mất không thấy nữa. 

 Thiên kiếp đã kết thúc. 

 Bầu trời khôi phục lại dáng vẻ ban đầu, ánh sao rực rỡ, xung quanh Lan Hải là một mảnh hỗn độn, đất liền tổn hại nghiêm trọng, mặt biển đóng băng, sinh cơ suy yếu. 

 Trần Mục vào trong hố, ngân giáp của Khương Phục Tiên biến mất không thấy đâu nữa, váy tuyết bị tổn hại nhiều chỗ, trên da thịt trắng như tuyết có vết sét đánh, còn có vết thương nứt rạn, ẩn chứa quy tắc sấm sét. 

 "Sư tỷ." 

 Trong mắt Trần Mục tràn đầy đau lòng, hắn ôm vị hôn thê, mang nàng ta lên trên thuyền tiên để trị thương. 

 Khương Phục Tiên mặc dù mỏi mệt, nhưng trong mắt nàng ta ẩn chứa ý cười, miễn cưỡng nhấc tay phải lên lắc lắc, vẻ mặt kiêu ngạo nói: "Phu quân, chàng xem." 

 Trong tay nàng ta nắm một chất lỏng màu vàng, đó là căn nguyên của lôi kiếp trong truyền thuyết. 

 Bình thường phải sau khi độ kiếp mới có thể có được, thiên kiếp sẽ căn cứ vào sự mạnh yếu của người độ kiếp mà cho số lượng căn nguyên của lôi kiếp khác nhau, bình thường đều là hai ba giọt. 

 Cho dù là cường giả thiên tung thần võ, nhiều nhất cũng chỉ thu được hơn mười giọt căn nguyên lôi kiếp, nhưng Khương Phục Tiên trực tiếp đoạt nhiều như vậy từ trong thiên kiếp ra. 


 "Phu quân, những thứ này cho chàng." 

 Khương Phục Tiên nhét bình ngọc vào trong tay Trần Mục. 

 Hốc mắt Trần Mục ẩm ướt: "Sư tỷ, nàng đối với ta tốt như vậy, ta cũng không biết phải báo đáp nàng như thế nào." 

 "Ai cần chàng báo đáp chứ, chàng là phu quân của ta, sư tỷ chăm sóc chàng là điều nên làm."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK