Mục lục
Bị Ép Làm Hôn Phu Của Kiếm Thánh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Rời khỏi Lan Hải Tiên Cảnh, Trần Mục và Khương Phục Tiên đi đi dừng dừng trong Lan Hải. 

 Lúc bọn họ rời khỏi Lan Hải, thu thập lượng lớn cây dừa, Khương Phục Tiên còn ướp lạnh rất nhiều hoa quả đặc thù cùng lượng lớn hải sản của Lan Hải. 

 Trần Mục muốn mang về cho người nhà nếm thử. 

 Hơn một tháng sau. 

 Trần Mục và Khương Phục Tiên trở về Lăng Vân tông. 

 Mặc dù Lăng Vân tông gặp phải rất nhiều phiền phức, nhưng những năm này, tiểu bối tông môn càng ngày càng mạnh, số trưởng lão đột phá đến Kiếm Thánh càng ngày càng nhiều. 

 "Tiểu sư đệ, lúc tới Lạc Hà phong thăm sư tỷ của đệ, thuận tiện bảo nàng ta đến Lăng Vân phong." 

 "Không vấn đề." 

 Khương Phục Tiên trở về Lăng Vân phong. 

 Trần Mục chạy tới Lạc Hà phong thăm Tần Nghê Thường. 

 Đỉnh núi Lạc Hà phong, hai đạo kiếm quang giao thoa, Tần Nghê Thường đang luyện kiếm cùng Liễu Mi Nhi. 

 Nhìn thấy Trần Mục đến, Tần Nghê Thường thu hồi kiếm, nhướng mày nói: "Tiểu sư đệ, dạo này lại đang bận gì thế? Hơn nửa năm rồi không gặp được đệ." 

 Trên mặt Trần Mục mang theo ý cười, thành thật trả lời: "Tới Lan Hải xử lý công việc với Khương sư tỷ, vừa trở về, cố ý đến chào hỏi sư tỷ, còn có, Khương sư tỷ bảo tỷ đi, có lẽ là tới bàn chuyện." 

 "Chuyện của Lan Hải thế nào rồi?" Trong khoảng thời gian này Tần Nghê Thường chỉ lo lắng uy hiếp đến từ trên biển. 

 "Giải quyết rồi." 

 Trần Mục mỉm cười trả lời. 

 Tần Nghê Thường nghe vậy nhẹ nhàng thở ra, sau đó nhìn Liễu Mi Nhi ngoan ngoãn xinh đẹp đứng bên cạnh, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Đừng cười đùa cợt nhả, bây giờ vi sư phải đi Lăng Vân phong, ngươi có gì không hiểu có thể hỏi tiểu sư thúc, thỉnh giáo hắn." 

 "Được thôi, sư tôn." 

 Liễu Mi Nhi mím môi gật đầu. 

 Sau khi Tần Nghê Thường rời đi, Liễu Mi Nhi nhìn về phía Trần Mục, giọng nói dịu dàng gọi: "Tiểu sư thúc." 

 Tần Nghê Thường đối xử với tiểu bối tương đối nghiêm khắc, Liễu Mi Nhi ở trước mặt Trần Mục thì khá tùy ý. 

 "Mi Nhi, đám Tiêu Vân bận sao?" 

 "Sư huynh bọn họ phần lớn đang bế quan, Thẩm Trạch tu luyện trong Minh Hỏa Kiếm Ngục, ngài tìm bọn họ, bọn họ chắc chắn đều có thời gian." 

 Đã rất lâu mọi người chưa tụ tập rồi, Trần Mục đề nghị: "Có thể giúp ta gọi bọn họ đến Ngạo Kiếm phong tụ họp không, tối nay ta mời bọn họ ăn tiệc hải sản." 

 "Được thôi!" 

 "Chắc chắn đám sư huynh sẽ rất vui!" 

 Trần Mục nhắc nhở: "Gọi hết cả đám Lâm Dịch, La Bằng, Tiết Hạo đi." 

 Liễu Mi Nhi cười gật đầu: "Được, nhiều người náo nhiệt, tiểu sư thúc, ngài đừng gọi sư tôn của ta, bọn ta không muốn nhìn sắc mặt của nàng đâu." 

 Trần Mục nghĩ đến lần uống rượu trước, Tần Nghê Thường không mời mà tới, Trần Mục căn bản chưa từng gọi. 

 "Gọi thì vẫn phải gọi, còn có thể gọi Lý trưởng lão và Lục trưởng lão bọn họ cùng đến, để bọn họ ngồi một bàn uống rượu, các ngươi uống của các ngươi." 

 "Chủ ý này hay nha." 

 Liễu Mi Nhi lập tức chạy đi giúp Trần Mục. 

 Trần Mục đi tới Trích Tinh phong thăm hỏi sư tôn. 

 Bây giờ là giữa trưa, Tô Mân đang nghỉ ngơi ở trong phòng, trong viện tử sạch sẽ gọn gàng, vườn rau xanh mơn mởn, giống như tiểu viện nhà nông. 

 Nửa canh giờ sau. 

 Tô Mân rời giường đi ra ngoài phòng. 

 Trần Mục đang uống trà ở chỗ này của ông ta. 


 Nhìn thấy sư tôn đã dậy, Trần Mục vội vàng đứng lên, vẻ mặt cung kính, mỉm cười nói: "Sư tôn, con không có quấy rầy ngài nghỉ ngơi đi." 

 Tô Mân nở nụ cười hòa ái: "Không có, Tiểu Mục, ta thấy con gần đây trở nên mạnh hơn rất nhiều." 

 Trần Mục gật đầu, hắn đến Lan Hải Tiên Cảnh, thu hoạch được rất nhiều tạo hóa, cảnh giới được tăng lên trên diện rộng. 

 "Kỳ thật vi sư có chút lo lắng cho con." Tô Mân ngồi trên ghế, vẻ mặt trở nên ngưng trọng. 

 Trần Mục châm trà cho Tô Mân: "Sư tôn, ngài lo lắng con đột phá quá nhanh, căn cơ không vững?" 

 Tô Mân khẽ lắc đầu: "Căn cơ của con vững chắc, trước nay chưa từng kiêu ngạo, mạnh hơn tất cả những thiên kiêu mà ta từng gặp, trước kia là vi sư coi nhẹ thiên phú của con, con mang đến cho vi sư rất nhiều bất ngờ." 

 "Tiểu Mục, con đường tu hành của con rất thuận lợi, không có gặp phải quá nhiều ngăn trở, vi sư lo lắng lúc con đối mặt với khốn cảnh, đạo tâm không vững." Tô Mân trầm giọng nói. 

 Trần Mục nghiêm túc lắng nghe, sau hồi trầm tư thì gật đầu: "Sư tôn, về sau con sẽ chú ý." 

 Tô Mân vỗ vỗ bả vai Trần Mục: "Con còn trẻ, có rất nhiều thời gian để mài giũa đạo tâm, nhớ kỹ, về sau bất luận gặp phải khốn cảnh nào, cũng phải giữ lấy tỉnh táo, ổn định đạo tâm." 

 Trần Mục ghi nhớ trong lòng. 

 "Đa tạ sư tôn dạy bảo." 

 Tô Mân nở nụ cười hiền lành nói: "Uống trà." 

 Trần Mục mỉm cười nói: "Sư tôn, tối nay tới Ngạo Kiếm phong ăn hải sản, con và Khương sư tỷ mang từ Lan Hải về đấy, ngài cũng tới nếm thử mùi vị xem." 

 "Được." 

 Tô Mân mỉm cười đồng ý. 

 Ông ta thậm chí còn không biết mùi vị của hải sản. 

 Hai người uống trà luận đạo, thời gian không còn sớm, Trần Mục đi tới Lăng Vân phong, Khương Phục Tiên và Tần Nghê Thường đang bàn chuyện trong băng cung, thời điểm Trần Mục tiến vào, bọn họ vừa mới trò chuyện xong, mỉm cười mở miệng: "Hai vị sư tỷ, buổi tối tới Ngạo Kiếm phong ăn hải sản." 

 Một tay Khương Phục Tiên chống cái cằm trắng như tuyết, khuôn mặt mang theo nụ cười ngọt ngào, dịu dàng nói: "Trong khoảng thời gian này đã ăn chán hải sản rồi, các ngươi ăn đi." 

 Tần Nghê Thường nghe xong thấy mũi khó chịu. 


 Trần Mục chỉ có thể coi như không có gì: "Thời gian không còn sớm, đệ còn phải trở về chuẩn bị vãn yến." 

 "Tiểu sư đệ, ta đi cùng đệ." Tần Nghê Thường lập tức đứng dậy, vẻ mặt cung kính nói: "Sư tỷ, Nghê Thường xin được cáo lui trước." 

 Khương Phục Tiên khẽ gật đầu. 

 Hai người đồng thời rời khỏi Lăng Vân phong, trên đường trở về, Tần Nghê Thường tò mò nói: "Tiểu sư đệ, đệ với Khương Phục Tiên lên giường chưa?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK