Khương Phục Tiên thay váy dài ngân sắc, mái tóc bạc dùng trâm bạc cuốn lại thật cao, dung nhan tinh xảo không có bất kỳ tô son trát phấn gì, cao quý trang nhã, phảng phất như nữ thần từ trong thần thoại bước ra, thoát ly trần thế, đẹp đến mức làm người ta nín thở.
Khương Phục Tiên đeo mạng che mặt màu trắng, bình thường nàng ta không thích náo nhiệt, càng không muốn xuất đầu lộ diện ở trước công chúng, chỉ muốn lưu lại một mặt đẹp nhất cho Trần Mục thưởng thức, cho nên lựa chọn đeo mạng che mặt, mạng che mặt màu trắng khiến cho nàng ta tạo ra rất nhiều cảm giác thần bí.
Hà Mộng Như mang theo nha hoàn đi theo phía sau Khương Phục Tiên, hai con Thần Thú màu đỏ nằm bò ở Phục Tiên các, trông bọn chúng giống như do rồng và ngựa hợp thể, cao lớn hơn ngựa mấy lần, có lân giáp của Giao Long, trên đầu còn có sừng rồng, nắm giữ huyết mạch Long tộc rất mạnh, là Thần Thú phàm gian khó gặp.
Hai con Thần Thú kéo tiểu sơn giống như thần liễn, Khương Phục Tiên leo lên thần liễn, Trần Mục không có tới Quang Minh Thần Điện, hắn không muốn gây rắc rối, cho nên ở lại Phục Tiên các tu luyện.
Quảng trường bên ngoài Quang Minh Thần Điện, đã tụ tập cường giả và thiên kiêu Thần tộc Đông Thần quốc, trong đám bọn họ có rất nhiều người đến từ khu vực bên ngoài Thái Sơ hoàng thành.
Khắp cả Thần Vực, đại đa số các gia tộc đều có phái người đại diện đến đây chúc mừng, còn có thiên kiêu đỉnh phong do những thế lực thần quốc và cấm địa khác phái tới, có thể thấy được long trọng tới mức nào.
Thần liễn xuất hiện ở bên ngoài Quang Minh Thần Điện, Khương Phục Tiên xuất hiện trong ánh nhìn chằm chằm của vạn chúng, giống như bông hoa thánh khiết, không dính hạt bụi, dẫn tới vô số tiếng hoan hô.
Lúc Khương Phục Tiên đi tới giữa quảng trường, cột sáng thánh khiết rơi ở trên người nàng ta, toàn trường sôi trào, toàn bộ Thái Sơ hoàng thành đều đang lay động, có thể thấy được mọi người hoan nghênh nàng ta tới nhường nào.
Diệp Hâm Nhiên hâm mộ nói: "Mẫu hậu, sao ta không có thời khắc được nở mày nở mặt giống như Phục Tiên tỷ tỷ."
Lâu Tương Thần hậu đứng tại trụ đá trên cao, nghiêm túc nói: "Hâm Nhiên, thời điểm ngươi kết hôn, chắc chắn sẽ có cảnh tượng rung động như thế này."
"Vậy thời điểm Phục Tiên tỷ tỷ kết hôn, liệu có chấn động hơn cả bây giờ không!" Diệp Hâm Nhiên tiếp tục hỏi.
Lâu Tương Thần hậu mỉm cười nói: "Khó nói."
Cũng chỉ có cường giả các tộc dám nghị luận ở chung quanh, thiên kiêu cùng cường giả của Đông Thần quốc đều chỉ có thể reo hò.
Thanh niên thân mặc trường bào màu lam cười hỏi: "Ngươi thấy qua chân dung của Phục Tiên?"
Cơ Thanh Vân vừa cười vừa nói: "Đương nhiên thấy qua, có lẽ hôm nay là ngại nhiều người."
Ánh mắt của nam tử thân mặc đại hồng bào tham lam, không có Thần tộc nào bằng lòng tới gần, hắn ta chính là Thần tử đến từ Phù Đồ cấm địa, Trương Nghịch Trần, mùi máu tươi khắp người rất nặng.
Trong Quang Minh Thần Điện, ánh bạc thánh khiết tràn ra, Đông hoàng đi tới bên ngoài thần điện, ông ta đứng ở nơi cao, nhìn xuống Thần tộc chung quanh, bên ngoài Quang Minh Thần Điện đột nhiên yên tĩnh.
Cả quảng trường đều yên lặng im ắng, vô số Thần tộc quỳ xuống hành lễ, ngay đến cả thiên kiêu cao ngạo cũng run rẩy hai chân, Đông hoàng cũng không có ép buộc bọn họ quỳ xuống, người quỳ xuống, đa số là do bắt nguồn từ áp chế của huyết mạch và kính sợ dưới đáy lòng.
Đông hoàng đứng ở nơi đó, giống như non núi, to lớn, cao không thể chạm, Huyền Vận Thần hậu đứng bên cạnh ông ta, bọn họ cùng quản lý Đông Thần quốc.
Ở đây cũng chỉ có Lâu Tương Thần hậu có bối phận địa vị giống với bọn họ, nhưng cũng không dám ngông cuồng đánh giá bọn họ.
"Bái kiến Đông hoàng bệ hạ!"
"Bái kiến Huyền Vận Thần hậu!"
"Cung nghênh Phục Tiên điện hạ về nhà!"
Bên ngoài Quang Minh Thần Điện vang lên âm thanh như núi kêu biển gầm, đám Thần tử Thần nữ đều cảm giác được chấn động, có thể thấy tình hình trong Đông Thần quốc mạnh tới cỡ nào.
Bên ngoài Quang Minh Thần Điện lại yên tĩnh lại.
Kế tiếp hẳn là Đông hoàng sắc phong Khương Phục Tiên làm Thần nữ, trở thành người thuận vị thừa kế thứ nhất của Đông Thần quốc.
Đôi mắt của Đông hoàng nhìn về phía xa.
Ông ta chắp hai tay sau lưng, vẻ mặt lạnh nhạt nhìn về nơi xa, bình tĩnh nói: "Nếu đã tới rồi, thì hiện thân đi, trốn tránh, có ý nghĩa gì?"
Thần tộc toàn trường không khỏi khiếp sợ.
Khương Phục Tiên quay người nhìn về phía nơi xa.
Lâu Tương Thần hậu nhìn theo ánh mắt của Đông hoàng, đáy lòng bà ta kinh ngạc, chẳng lẽ lại có người dám gây chuyện ở Thái Sơ hoàng thành, là ai dám không cần mạng như thế?
Không gian vặn vẹo!
Đông hoàng không nhìn Phù Đồ U, mà cái quan tài hiện ra u quang rơi ở trên quảng trường.
"Lão Khương, nha đầu nhà ngươi trở về, bản tôn không có gì tặng, hi vọng cái hắc quan này ngươi có thể thích." Trên mặt Phù Đồ U tràn đầy nụ cười xấu xa dữ tợn.
Thần tộc thiên kiêu xung quanh đều cảm nhận được hàn ý, trong lòng thiên kiêu Đông Thần quốc vô cùng phẫn nộ, bên ngoài Quang Minh Thần Điện giương cung bạt kiếm, thiên kiêuThần tộc đến từ ngoài Đông Thần quốc đều cảm thấy đại sự không ổn, Lâu Tương Thần hậu biết, loại cường giả này sẽ không dễ dàng động thủ, nếu như bọn họ thật sự động thủ, muốn không bị ảnh hưởng đến, căn bản là không có khả năng.
Khương Phục Tiên nhìn chằm chằm hắc quan cách đó không xa, nàng ta mặt không đổi sắc, không hề mảy may bị doạ sợ.