Mục lục
Bị Ép Làm Hôn Phu Của Kiếm Thánh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 

 Trần Mục cũng nhìn chăm chú vào hai đạo Thần tướng kia, bản mệnh kiếm của hắn cũng có thể chiếu được ra, chỉ có điều chắc chắn sức mạnh không thể so sánh được với hai đạo Thần tướng kia. 

 Trên Quang Minh đài, thần văn giữa hàng mày Khương Vũ Thần đột nhiên ngưng tụ thành một sợi dây, sau đó con mắt dọc ngân sắc xuất hiện, con mắt kia có thể nhìn thấu hư ảo, đã bị đánh lén một lần, cùng một chiêu thức rõ ràng rất khó có hiệu quả. 

 Tay Khương Vũ Thần cầm trường thương ngân sắc, đột nhiên đâm vào hư không, không gian vặn vẹo vỡ nát, sau đó có kim quang tràn ra, Chu Hành Vân bị đánh lui, Thần tướng do ánh bạc ngưng tụ cũng đánh nổ Thần tướng do ánh vàng ngưng tụ. 

 Chu Hành Vân bị đánh bay khỏi Quang Minh đài, khóe môi hắn ta dính vết máu, lắc đầu: "Ta thua rồi." 

 Thiên kiêu của Đông Thần quốc đang hoan hô, Diệp Hâm Nhiên cũng reo hò theo, Khương Vũ Thần nhìn về phía mẫu thân và tỷ tỷ ở trên đài cao, trên mặt bọn họ nở nụ cười, sau đó nhìn về phía Lôi Hoan Âm, lại phát hiện ánh mắt của nàng ta đang nhìn về hướng khác. 

 Khương Vũ Thần nhìn theo ánh mắt của nàng ta. 

 Trần Mục đứng phía sau đám người, hắn rất khiêm tốn, nhưng mà Khương Vũ Thần lại nhếch miệng lên, khẽ cười nói: "Trần huynh, ngươi không ngại thì tới luận bàn hai chiêu với ta." 

 Thiên kiêu chung quanh giương mắt đứng nhìn, rất nhiều người đều không biết Trần Mục, vẫn có một bộ phận thiên kiêu biết, rất nhanh ánh mắt của mọi người đều nhìn về khu vực phía sau đám người. 

 Lâu Tương Thần hậu đã sớm chú ý tới Trần Mục, mặc dù hắn đứng ở phía sau cùng, nhưng lúc hai vị Thần tử so tài,trong mắt thiên kiêu đều mang vẻ khẩn trương, duy chỉ có vẻ mặt của hắn là bình tĩnh. 

 Huyền Vận Thần hậu cười giới thiệu nói: "Thiên kiêu Nhân tộc này là sư đệ tại nhân gian của Phục Tiên, ở nhân gian hẳn được xem là thiên kiêu đỉnh phong, đúng không, Phục Tiên?" 

 Mặt mày Khương Phục Tiên ngậm ý cười, vẻ mặt kiêu ngạo nói: "Mẫu thân, ngài nói không sai." 

 Diệp Hâm Nhiên cười xinh đẹp nói: "Chỉ là phàm nhân, chắc chắn không phải đối thủ của Vũ Thần ca ca." 

 Lâu Tương Thần hậu rất hứng thú nói: "Thiên kiêu mạnh nhất nhân gian và Thần tử lợi hại nhất Đông Thần quốc, ta nghĩ bọn họ so tài hẳn là sẽ rất thú vị." 

 Vẻ mặt Trần Mục bình tĩnh: "Vũ Thần Thần tử? lúc ngươi tỷ thí bị tiêu hao không ít, ngày khác đi." 

 Khương Vũ Thần tự tin nói: "Tỷ thí mà thôi, chẳng lẽ ngươi không muốn chứng minh bản thân?" 

 Khương Phục Tiên dùng niệm lực truyền âm nói: "Phu quân, nếu Vũ Thần đã muốn khiêu chiến chàng, vậy thì chơi cùng hắn đi." 

 Nghe thấy lời của vị hôn thê, Trần Mục liền quyết định lên sân, đây đúng là cơ hội tốt để chứng minh thực lực của bản thân, hắn vươn người nhảy lên Quang Minh đài. 

 Khương Huyền Cơ mắt nhìn Trần Mục, cảm nhận được thực lực của hắn mạnh hơn những tu tiên giả khác của Thái Sơ hoàng thành, nhưng dù sao cũng là phàm nhân, không có để ý quá nhiều. 

 Trần Mục leo lên lôi đài, Lôi Hoan Âm ở trên cao, trong mắt ẩn chứa ý cười, nàng ta ngược lại muốn biết, vì sao mẫu hậu lại nhìn trúng tên phàm nhân trước mắt này, dù sao thì nàng ta đã quan sát Trần Mục rất lâu, ngoại trừ đẹp trai ra, không nhìn ra hắn còn ưu điểm gì khác. 

 Khương Vũ Thần muốn tỷ thí với Trần Mục, không chỉ đơn giản là vì Lôi Hoan Âm nhìn hắn, Trần Mục muốn làm tỷ phu của hắn ta, thì nhất định phải có được sự công nhận của hắn ta. 

 Phía trên Quang Minh đài, Trần Mục lấy Xích Long Thần Mâu ra, cái trường mâu huyết hồng này ẩn chứa uy áp đáng sợ, ngay đến cả thiên kiêu Thần tộc chung quanh cũng cảm giác được áp lực, trong mắt rất nhiều cường giả Thần tộc ẩn chứa vẻ tham lam, trong mắt bọn họ, phàm nhân không xứng có được thần vật như thế. 

 Khương Huyền Cơ nghiêm túc nói: "Tỷ võ so tài, đến điểm là dừng, tỷ võ bắt đầu!" 

 Vừa dứt lời, Khương Vũ Thần liền chủ động xuất kích, không hề hời hợt chút nào, trường thương ngân sắc mang theo sức mạnh đáng sợ làm vặn vẹo không gian đánh tới. 

 Tay phải Trần Mục bao trùm Kim Lân, phảng phất như dính chung một chỗ với Xích Long Thần Mâu, hắn thôi động Chân Long Huyết Mạch, cánh tay phải hiện lên long văn, Chân Long thần lực củng cố cho Xích Long Thần Mâu. 

 Lúc Xích Long Thần Mâu và trường thương ngân sắc va chạm, thân thể Trần Mục đều đang run rẩy, trực tiếp bị đẩy lui mấy chục trượng, Khương Vũ Thần như hình với bóng, Trần Mục chỉ có thể vung Xích Long Thần Mâu miễn cưỡng phòng ngự, rất nhanh liền bị ép vào trong góc. 

 Thiên kiêu chung quanh không khỏi cười ha ha, trong mắt của bọn họ ẩn chứa sự khinh thường đối với tu tiên giả, lúc Chu Hành Vân và Khương Vũ Thần so tài là có qua có lại, nhưng mà Trần Mục chính là bị áp đảo, chỉ có thể chật vật lùi lại. 

 Hạ Trúc Vân là tu tiên giả, tràn đầy mong đợi với Trần Mục, mong hắn có thể mang đến hi vọng cho tu tiên giả. 

 Trần Mục thôi động Hồng Mông tiểu thụ trong cơ thể, chung quanh tử khí lượn lờ, dưới sự giúp đỡ của Hồng Mông tiên lực, sức mạnh của hắn tăng lên gấp bội, có thể miễn cưỡng tiếp được công kích của Khương Vũ Thần. 

 Huyền Vận Thần hậu cũng gật đầu, bình tĩnh nói: "Cho dù hắn không thể độ kiếp thành tiên, thì dựa vào Hồng Mông tiên chủng, cũng có thể đi rất xa, tương lai đáng mong chờ." 

 Nghe được hai vị Thần hậu đánh giá vị hôn phu cao như vậy, trong đôi mắt xinh đẹp của Khương Phục Tiên chứa ý cười. 

 Trên lôi đài, sức mạnh của Trần Mục tăng vọt lần nữa, hắn và Khương Phục Tiên va chạm chính diện, không rơi vào thế hạ phong. 

 Thần văn giữa hàng mày Khương Vũ Thần lần nữa hiện lên, hắn ta thôi động huyết mạch Khương gia, thần lực tăng vọt, Trần Mục chỉ có thể thôi động Bất Diệt Kinh, da thịt kim quang sáng chói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK