Đối mặt với lời mời của Thần hoàng, cho dù Trần Mục từ chối thì đại khái cũng chạy không thoát: "Chờ sư tỷ xử lý xong công việc, ta có thể đến Thiên Vực gặp Thần hoàng tiền bối."
Nghe thấy Trần Mục sảng khoái đồng ý, Lôi Hoan Âm lập tức mỉm cười nói: "Trần huynh, bất luận ngươi gặp phải phiền toái gì ở Thần Vực, cũng có thể liên hệ Thiên Vực thần quốc, chúng ta sẽ cung cấp cho ngươi sự trợ giúp trong khả năng cho phép."
Trần Mục cười nói cảm tạ: "Đa tạ."
"Không sao, trong khoảng thời gian này ta sẽ ở lại Thái Sơ hoàng thành, chờ Trần huynh có thời gian rảnh, chúng ta cùng trở về Thiên Vực." Lôi Hoan Âm vừa cười vừa nói.
Vẻ mặt Trần Mục tùy ý nói: "Thần nữ điện hạ, ta rảnh sẽ lập tức tới Tổ Thần thành, không cần đặc biệt đợi chờ."
Mặt mày Lôi Hoan Âm mang ý cười, nói: "Gần đây ta đúng lúc có thời gian, ta cũng rất tò mò về nhân gian, có cơ hội muốn xâm nhập tìm hiểu một chút với Trần huynh."
"Thời gian không còn sớm, hôm nào trò chuyện tiếp đi." Trần Mục nhìn sắc trời dần dần tối, liền nghĩ một lý do ứng phó với Lôi Hoan Âm, chủ yếu là do nàng ta mang theo mục đích mà đến.
Ban đêm.
Khương Sinh Yên cũng rời khỏi Phục Tiên các.
Trần Mục và Khương Phục Tiên trở về phòng của mình nghỉ ngơi, bọn họ vốn định dùng niệm lực giữ liên lạc, nhưng trên người Hà Mộng Như có đồ vật ngăn cách việc bọn họ dùng niệm lực giao lưu.
Khương Phục Tiên không tìm Trần Mục củng ngủ, Huyền Vận Thần hậu đã cảnh cáo bọn họ, nàng ta nằm ở trên giường nghỉ ngơi, ngày mai còn có hoạt động quan trọng phải tham gia.
Một mình Trần Mục ở trong phòng, hắn ngồi xếp bằng trên Bồ Đề Đạo Đài, trong tay mở ra căn nguyên thần lôi do Lôi Hoan Âm đưa tới, hắn bắt đầu luyện hóa hấp thu.
Mặc dù căn nguyên thần lôi và căn nguyên lôi kiếp đều là sức mạnh sấm sét, nhưng hai cỗ sức mạnh này có sự khác nhau rõ ràng, căn nguyên thần lôi thì tẩm bổ nhục thân, nâng cao cường độ huyết mạch, căn nguyên lôi kiếp thì nghiêng về tôi luyện thân thể nhiều hơn.
Căn nguyên thần lôi giống như là sức mạnh bị luyện hóa.
Vẻn vẹn cả một đêm, Trần Mục chỉ luyện hóa được một phần tư căn nguyên thần lôi, trong lòng bàn tay phải, Lôi Đình Tổ Văn hiện ra ánh bạc đáng sợ, hoàn toàn khác biệt với ánh bạc thánh khiết của Khương Phục Tiên, đạo ánh bạc này tràn đầy sát ý.
"Quả nhiên rất ít!"
Hiện tại Bất Diệt Kinh của hắn đại viên mãn, nếu như có thể thu hoạch được lượng lớn căn nguyên thần lôi, nói không chừng có thể sớm ngày độ qua tầng thiên lôi thứ sáu, đạt tới cảnh giới Bất Diệt Kinh đỉnh phong.
Độ qua năm tầng thiên lôi thì sẽ có nhục thân sánh ngang với Thần tử thiên kiêu, nếu như có thể độ qua tầng thiên lôi thứ bảy, chắc hẳn không độ thiên kiếp cũng có thể sánh ngang với Chân Tiên, bất tử bất diệt.
Hôm sau, sáng sớm.
Xung quanh Quang Minh đài canh chừng nghiêm ngặt.
Lần lượt có cường giả quý tộc đến, còn có rất nhiều thiên kiêu Thần tử tới gần Quang Minh vây xem, nội thành đã rất nhiều năm không có náo nhiệt giống như hôm nay.
Trong Phục Tiên các.
Hà Mộng Như nhắc nhở Khương Phục Tiên, đây là trường hợp vô cùng quan trọng, nàng ta chỉ có thể thay phục sức của Thần tộc, thân mang váy dài màu bạc, váy xếp đong đưa như là tuyết liên, mái tóc bạc dùng trâm bạc và trâm ngọc cuộn lại, khí chất vốn dĩ cao quý trở nên càng thêm thần thánh.
Trần Mục nhìn cách ăn mặc của vị hôn thê, trêu ghẹo nói: "Sư tỷ, nàng mặc thế này rất xinh đẹp."
Khương Phục Tiên cao ngạo nhướng mày.
"Điện hạ, mời theo ta đến Quang Minh đài."
"Xuất phát đi." Khương Phục Tiên và Trần Mục đi theo Hà Mộng Như tới Quang Minh đài.
Thời điểm Khương Phục Tiên tới gần Quang Minh đài, quý tộc Đông Thần quốc ở chung quanh nhao nhao nhường đường, trong mắt của bọn họ mang theo vẻ kính sợ, bắt nguồn từ sự áp chế của huyết mạch.
Thân Khương Vũ Thần mặc nhuyễn giáp ngân sắc, phong thái hiên ngang: hắn ta cười chào hỏi: "Tỷ tỷ."
Khương Phục Tiên nở nụ cười xinh đẹp, dịu dàng nói: "Vũ Thần, hôm nay tỷ võ phải cố gắng lên."
Khương Vũ Thần liên tục gật đầu.
Nơi cao trên Quang Minh đài có mấy hòn đảo lơ lửng, trên hòn đảo cao nhất, Lâu Tương Thần hậu đứng đó, bên cạnh bà ta là Diệp Hâm Nhiên thanh thuần đáng yêu, Chu Hành Vân người mặc áo giáp kim sắc, toàn thân hắn ta tản ra khí thế mạnh mẽ.
Lôi Hoan Âm cũng ở trên hòn đảo lơ lửng, nàng ta vốn là tiêu điểm được toàn trường chú ý, khiến cho Diệp Hâm Nhiên rất khó chịu, nhưng bây giờ sự chú ý của mọi người đều ở trên người Khương Phục Tiên.
Quầng sáng xanh biếc đáp xuống, Huyền Vận Thần hậu xuất hiện phía trên Quang Minh đài, toàn bộ thiên kiêu Thần tử cùng cường giả quý tộc chung quanh đều khom mình hành lễ, thái độ cung kính.
"Bái kiến Huyền Vận Thần hậu!"
Vẻ mặt Huyền Vận Thần hậu dịu dàng, nói khẽ: "Phục Tiên, tới bên cạnh ta."
Trừ khi nhân gian có tạo hóa của thiên đại!
Chung quanh có mấy vị cường giả là cấp bậc Thần Vương, bọn họ đều có thể nhìn ra Khương Phục Tiên bất phàm, phóng tầm mắt khắp Thần Vực đều là sự tồn tại cực kỳ hiếm thấy.
Trong mắt Huyền Vận Thần hậu mang theo niềm kiêu ngạo: "Phục Tiên, từ khi con sinh ra đến nay, còn chưa đo phẩm giai huyết mạch, đi tới trước tấm bia đá kia kiểm tra đi."
Khương Phục Tiên đi về phía bia đá, thiên kiêu Thần tộc chung quanh đều tràn ngập chờ mong, Cơ Thanh Vân trầm giọng nói: "Có khả năng là Cửu phẩm Thần Mạch không?"