Căn nguyên sinh mệnh vốn dĩ bị thiêu đốt đều đang trở về, ngay cả vết thương đại đạo trong thân thể cũng đang khép lại, hiệu quả của Quang Minh thần tủy tỏ rõ vô cùng.
Trần Mục biết rõ giá trị của thứ này, có thể chữa trị vết thương đại đạo, tất nhiên là thần vật đỉnh phong, vết thương đại đạo dùng tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được mà khép lại.
"Nhạc phụ có lòng."
Trần Mục có thể cảm nhận được sự quan tâm của Đông Hoàng.
Hai ngày sau.
Trần Mục khôi phục lại trạng thái đỉnh phong, thực lực của hắn lại tăng lên lần nữa, nhục thân phát ra ánh bạc thần bí, năng lượng trong cơ thể càng ngày càng mạnh.
Bất Diệt Kinh của Trần Mục tu luyện tới tầng thứ sáu, hắn đã độ qua sáu đợt thiên lôi, cần độ qua bảy đợt thiên lôi mới có thể tới cực cảnh.
Tu luyện Bất Diệt Kinh tới cực cảnh, nhục thân bất diệt, đó là cực cảnh mà Trần Mục muốn đạt tới.
Sau khi uống Quang Minh thần tủy, tăng nhanh việc thăng cấp Bất Diệt Kinh, Trần Mục cảm thấy tầng thiên lôi thứ bảy sắp đến, hắn đoán được sự đáng sợ của tầng thiên lôi thứ bảy, cũng không vội vàng đột phá, muốn tiếp tục mài dũa nhục thân, chờ đợi thiên lôi giáng xuống.
Trong khoảng thời gian này không thấy bóng dáng của Mạn Đà La, các nơi trong Thần Vực đều đang xây dựng thần miếu, cao tầng của các đại thế lực cũng đang đuổi tới Thái Sơ hoàng thành, mà Khương Phục Tiên ở bên trong Quang Minh Thần Tháp vẫn không có động tĩnh.
Sau khi Trần Mục hấp thu Quang Minh thần tủy, tiếp tục luyện hóa thần hạch thu hoạch được ở Phục Tiên các, lần lượt có cao tầng Thần tộc đuổi tới Thái Sơ hoàng thành.
Mạn Đà La lại hiện thân lần nữa, Đông Hoàng tự mình nghênh đón, nàng ta muốn xây dựng lại thần đình tại Thái Sơ hoàng thành, triệu tập cường giả các nơi đến đây thương nghị việc này.
"Đông Hoàng, bản thần đã quan sát, ngươi là Thần hoàng mạnh nhất Thần Vực, có thể thay bản thần xử lý công việc của thần đình, ý của ngươi thế nào?"
Mạn Đà La dò hỏi.
Đông Hoàng gật đầu, bình tĩnh nói: "Nếu như tiền bối cần, vãn bối đương nhiên không từ chối."
Mạn Đà La hiếu kỳ nói: "Năm đó Thần Đế chết đi, có từng để tin tức về bỉ ngạn?"
"Bỉ ngạn? Chỗ sâu trong tinh không, vô số các bậc tiền bối tìm kiếm, đều không tìm được bỉ ngạn."
Đông Hoàng lắc đầu than khẽ.
Ông ta cũng đang tìm kiếm tin tức về bỉ ngạn.
Mạn Đà La nghĩ đến Trần Mục, chớp mắt xuất hiện tại Phục Tiên các, Trần Mục ngồi xếp bằng trong phòng tu luyện, hắn khẽ nhíu mày: "Ngươi không biết gõ cửa?"
"Không biết."
Trần Mục đứng dậy, hắn đi tới bên cạnh Mạn Đà La: "Ngươi đến chỗ này của ta có chuyện gì?"
Mạn Đà La không nhanh không chậm nói: "Bản thần muốn biết ngươi có manh mối của bỉ ngạn hay không."
"Bỉ ngạn? Tiên giới?"
Trần Mục chưa từng nghe nói về bỉ ngạn, chỉ biết là rất nhiều năm trước, Hoang chủ chỉ huy hạm đội mạnh nhất Hoang Châu tiến về chỗ sâu trong tinh không, tìm kiếm vùng đất trường sinh.
Vùng đất trường sinh có quan hệ với bỉ ngạn trong miệng Mạn Đà La hay không, Trần Mục không rõ.
Mạn Đà La lắc đầu: "Bỉ ngạn có biển hoa màu đỏ đầy trời, là vùng đất bụi phủ chúng thần tìm kiếm."
"Sao ta có thể biết được." Trần Mục buông tay, trước kia hắn chưa từng nghe nói tới.
Mạn Đà La mỉm cười yêu mị: "Trên tay ngươi có Trấn Thiên Ấn, có mảnh vỡ Thiên Đạo, manh mối về bỉ ngạn ở trên thân thể ngươi, hoặc là sớm muộn sẽ tìm tới ngươi."
Trần Mục cảm giác bỉ ngạn trong miệng nàng ta có quan hệ với bí mật mà sư tôn che giấu: "Mạn Đà La, ngươi tìm bỉ ngạn làm gì? Chỗ đó có bảo tàng?"
Mạn Đà La nhướn mày, nụ cười quỷ dị nói: "Du ngoạn bỉ ngạn, có thể có được sức mạnh tuyệt đỉnh."
Trần Mục có phần hướng về, nhưng loại địa phương đó, chắc chắn không phải nơi hắn có thể dễ dàng tới được.
"Sau này ngươi có được tin tức về bỉ ngạn, nhất định phải thông báo với bản thần, hiểu chưa?"
"Đến lúc đó lại nói."
Trần Mục không có đồng ý.
Mạn Đà La đứng dậy, tay của nàng ta đột nhiên rơi vào trên vai Trần Mục, khóe miệng nở nụ cười tà.
Trần Mục cảm thấy đầu vai đau từng cơn, hắn phát hiện da thịt có in bỉ ngạn hoa màu đen, sau đó biến mất.
"Ngươi làm cái gì?"
Trần Mục nhíu mày, vẻ mặt nghiêm túc.
Mạn Đà La lạnh giọng nói: "Yên tâm, cái ấn ký này có thể giúp cho bản thần tùy thời tới tìm ngươi, không có gì xấu."
Nói xong, Mạn Đà La biến mất.
Trần Mục có chút buồn bực, luôn cảm giác Mạn Đà La không có ý tốt, hắn ra khỏi phòng, bên ngoài ánh nắng tươi sáng, sau đó trở về trong đình viện, Hạ Trúc Vân pha trà cho hắn, đúng lúc Lôi Hoan Âm đến đây thăm hỏi.
"Hoan Âm Thần nữ, mời ngồi."
Trần Mục đưa tay mời.
Lôi Hoan Âm ngồi đối diện với Trần Mục: "Trần huynh, chuyện lần trước thật vô cùng cảm ơn ngươi."
"Hoan Âm Thần nữ và Thanh Nguyệt Thần hoàng từng trợ giúp ta, đây là ta nên làm."
Thanh Nguyệt Thần hoàng bằng lòng làm hộ đạo giả của hắn, Trần Mục rất cảm kích, hắn coi Lôi Hoan Âm như muội muội, ra tay cứu giúp, tất nhiên là chuyện đương nhiên.
Lúc bọn họ nói chuyện, Khương Vũ Thần cùng Cơ Trường Sinh cũng tới Phục Tiên các, nhất thời trong đình viện trở nên náo nhiệt, các đại thế lực đi vào Thái Sơ hoàng thành, thiên kiêu các tộc cũng tới nơi này tham gia náo nhiệt.
Mọi người đều đến kết giao với Trần Mục, thân là tu tiên giả Nhân tộc, có thể có được sự tôn kính của đám thiên kiêu Thần tộc, Hạ Trúc Vân tràn ngập kính nể với Trần Mục.
Thứ này rất trân quý, Trần Mục đã cứu Cơ Trường Sinh, đây là tạ lễ của Nam Thần quốc.
Chu Hành Vân và Mạc Lưu Sương cũng tới đình viện.
"Trần huynh."
Hai người đứng ở ngoài đình khom người hành lễ.