Mục lục
Bị Ép Làm Hôn Phu Của Kiếm Thánh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Khương Phục Tiên dịu dàng nói: "Tu luyện thần thuật cho tốt, đi chuẩn bị cho tỷ võ ngày mai trước đi." 

 "Ta sẽ không để cho các ngươi thất vọng." Ánh mắt Khương Vũ Thần kiên định, ẩn chứa niềm tin tất thắng. 

 Thời điểm bọn họ trở lại Thần Vũ Điện, trong điện rất náo nhiệt, Khương Hiên mỉm cười nói: "Vũ Thần Thần tử? vừa rồi Cơ Thanh Vân so chưởng với Trần Mục thua rồi!" 

 Trong mắt Khương Vũ Thần mang theo kinh ngạc, nhưng nghĩ tới việc hắn và Khương Phục Tiên tư đính hôn ước, liền biết hắn không đơn giản, nhưng mà hắn muốn nhận được sự công nhận của Khương gia cũng không dễ dàng. 

 Khương Phục Tiên không thấy kinh ngạc, nhục thân của Trần Mục mạnh cỡ nào, nàng ta rõ ràng nhất. 

 Khương Vũ Thần nhoẻn khóe miệng; "Trần huynh, chúng ta tới so tài chút, thế nào?" 

 Trần Mục hơi kinh ngạc, Khương Vũ Thần là Thần tử? thế mà lại xưng hô với hắn là Trần huynh, cho thể diện như vậy, hắn cũng không tiện từ chối: "Được." 

 Thiên kiêu chung quanh đều vây qua đây. 

 Trần Mục và Khương Vũ Thần cách nhau sáu bảy bước. 

 Bọn họ đồng thời ra tay xuất chưởng, không gian giữa ngón tay Khương Vũ Thần vặn vẹo, mang theo phong lôi, đó là sức mạnh vô cùng kinh khủng, thiên kiêu ở đây không có ai dám chống đỡ trực tiếp. 

 Trần Mục đưa tay nghênh kích, cũng vang lên tiếng nổ, lúc hai chưởng va nhau, trong điện xuất hiện phong bạo, hắc chuông ở xa cũng rung lên theo. 

 Khương Vũ Thần lui hai bước, Trần Mục rất cho thể diện mà lui ba bước, nhưng mà thiên kiêu và thị vệ chung quanh đều giương mắt đứng nhìn, phàm nhân vẫn luôn bị bọn họ khinh thường, vậy mà lại có thể chính diện so đấu sức mạnh nhục thân với Thần tử của bọn họ. 

 Lần va chạm này, lực lượng tương đương, Khương Vũ Thần không dùng toàn lực, Trần Mục cũng không có dốc sức. 

 Khương Phục Tiên quay người, Trần Mục theo vị hôn thê rời đi, lúc bọn họ ra khỏi Thần Vũ Điện, Khương Vũ Thần lớn tiếng nói: "Muốn có được sự công nhận của ta, ngươi phải thắng ta trước đã." 

 Trần Mục cảm thấy không hiểu gì cả, dùng niệm lực truyền âm nói: "Sư tỷ, em vợ có ý gì thế?" 

 Khuôn mặt Khương Phục Tiên hiện ý cười, dùng niệm lực đáp lại nói: "Hôm qua lúc ta và mẫu thân ngả bài, Vũ Thần cũng ở đó, chàng nói xem có ý gì?" 

 "Vậy thì phải tìm cơ hội dạy dỗ hắn." 

 "Phu quân, chàng xác định sẽ không bị đánh chết?" 


 Trần Mục suy nghĩ cẩn thận, ở Thần Vũ Điện có tồn tại cấm chế, nếu như không có cấm chế, dùng thần lực mạnh mẽ của Khương Vũ Thần, phần thắng của hắn cũng không lớn. 

 "Nếu như ta có thể thành tiên, nhất định có thể trấn áp những Thần tử Thần tộc này." Đáy lòng Trần Mục lẩm bẩm, nhưng mà muốn thành tiên cũng không dễ dàng, nhất là ở cái niên đại không thể thành tiên này. 

 Cho dù có khó khăn cỡ nào, hắn cũng muốn thử xem. 

 Trần Mục và vị hôn thê trở lại Phục Tiên các nghỉ ngơi, bọn họ ngồi ở trong đình uống trà trò chuyện. 

 Bọn họ dùng niệm lực để giao lưu. 

 "Phu quân, mẫu thân của ta hứa hẹn sẽ bảo vệ chàng chu toàn, sau này không cần nơm nớp lo sợ ở hoàng thành." Khương Phục Tiên có thể cảm nhận được hai ngày này thần kinh của Trần Mục căng cứng. 

 Trần Mục cười gật đầu: "Sư tỷ, nếu như nhạc phụ không đồng ý hôn ước của chúng ta thì làm sao bây giờ?" 

 Đôi mắt Khương Phục Tiên ngưng lại: "Đến lúc đó rồi nói sau, cho dù bọn họ đều không đồng ý, chàng vẫn là vị hôn phu của ta, ta chính là vị hôn thê của chàng." 

 Hai người nhìn nhau mỉm cười, đồng thời chớp mắt, vô cùng ăn ý, Hạ Trúc Vân đứng bên ngoài đình, cúi đầu, không có phát hiện được hai người mắt đi mày lại ở trong đình. 


 Ngày mai Khương Vũ Thần và Chu Hành Vân phải tỷ võ so tài tại Quang Minh đài, toàn thành nghị luận tin tức này, sau đó tin tức Khương Phục Tiên sắp xuất hiện càng là chấn động toàn thành. 

 Trước khi tỷ võ, sẽ tiến hành lễ mừng Khương Phục Tiên trở về trước, Huyền Vận Thần hậu sẽ công khai thân phận của nàng ta với bên ngoài tại đó, sau đó kiểm tra cấp bậc Thần Mạch ở trước thần thạch. 

 Chuyện này thu hút rất nhiều sự quan tâm. 

 Trần Mục và Khương Phục Tiên ngồi hồi lâu trong đình, bọn họ đang thảo luận các loại tình huống có khả năng xảy ra. 

 Trần Mục tất nhiên không hy vọng vị hôn thê bởi vì hắn mà trở mặt với phụ mẫu, càng hy vọng mọi người ngồi xuống thương lượng, chuyện gì cũng có thể thương lượng được. 

 Chỉ cần vị hôn thê có thể lấy được lợi ích, Trần Mục tình nguyện chủ động từ bỏ hôn ước, nhưng thái độ của Khương Phục Tiên cứng rắn, không cho phép hắn nhắc tới việc giải trừ hôn ước, thà giải trừ quan hệ với Khương gia, cũng sẽ không giải trừ hôn ước. 

 Hà Mộng Như dẫn theo thị nữ đi vào Phục Tiên các. 

 "Điện hạ, nghi thức trở về ngày mai, Huyền Vận Thần hậu hi vọng ngài có thể xuất hiện thật lộng lẫy." Giọng nói của Hà Mộng Như lanh lảnh, nàng ta khom mình hành lễ, thái độ cung kính. 

 "Ừm, để xuống đi." 

 Vẻ mặt Khương Phục Tiên bình tĩnh nói. 

 Thị nữ đặt váy lễ lộng lẫy tinh xảo xuống, còn có lượng lớn đồ trang sức vàng ngọc, châu báu trân quý, những vật này giá trị liên thành, có vài thứ thậm chí còn là bảo vật vô giá. 

 "Các ngươi quay về đi." 


 Khương Phục Tiên nhướn mày, khuôn mặt hiện lên ý cười: "Chàng nói đấy, đến lúc đó ta muốn chàng làm ấm chân cho ta mỗi ngày." 

 "Không chỉ có ấm chân, ta còn làm ấm chăn cho nàng." Trần Mục dùng niệm lực trò chuyện với Khương Phục Tiên. 

 Hà Mộng Như thấy ý cười trên mặt Khương Phục Tiên, còn tưởng rằng nàng ta đã đồng ý, liền mệnh lệnh cho thị nữ để y phục và đồ trang sức các loại vật phẩm vào gian phòng của Công chúa điện hạ. 

 Bên ngoài Thái Sơ hoàng thành, chiến hạm đến từ Thiên Vực xuất hiện, Lôi Hoan Âm là Thần nữ của Thiên Vực thần quốc, nữ nhi của Thanh Nguyệt Thần hoàng, địa vị tôn quý, Đông Thần quốc lập tức điều động quý tộc Khương gia đến nghênh đón.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK