“...”
Trần Mục đang uống trà, suýt chút nữa bị sặc.
Nhưng hắn vẫn chưa hiểu rõ ý của Hỏa Mị.
Rất nhiều tông môn có tình huống “liên hôn”, khác với chuyện cường giả tông môn kết thành đạo lữ, loại chuyện này thường xuyên xảy ra. Chẳng qua chuyện này cần hai bên tông môn cùng đồng ý, chứ một tiểu bối tầm thường tất nhiên rất khó kết giao cùng tiểu bối tông môn khác.
Hỏa Mị thấy bộ dáng “kích động” của Trần Mục, còn tưởng rằng hắn thích người thành thục, nàng ta cười duyên: “Tiếc rằng sư tôn không đến Thanh vân đại hội, nếu như tiểu sư thúc cảm thấy hứng thú, có thể đến Phượng các chơi.”
"Đa tạ ý tốt."
"Ta không có hứng thú."
Trần Mục vội vàng xua tay, nếu như cảm thấy hứng thú đoán chừng hắn sẽ bị Khương Phục Tiên đánh chết.
Hỏa Mị cũng không từ bỏ, chờ đến khi quay trở lại Phượng các, nàng ta muốn giới thiệu Trần Mục cho sư tôn, đây chính là Kiếm Thánh cổ tương lai, đáng giá để đầu tư.
Trần Mục nhân cơ hội dò hỏi: “Ta nghe bọn hắn nói, ngươi có được huyết mạch đặc thù?”
Hỏa Mị liên tục lắc đầu: “Ta nào có huyết mạch đặc thù, đều là bọn họ bịa đặt ra.”
Người khác không biết, nhưng Trần Mục thấy rất rõ. Hỏa Mị không muốn nói thật, hắn cũng không định vạch trần, cười hỏi: “Vậy ngươi biết huyết mạch đặc thù có tác dụng gì không?”
Hỏa Mị khẽ gật đầu: “Biết một chút, huyết mạch đặc thù có thể trợ giúp việc tu luyện. Sau khi kích hoạt huyết mạch, còn có thể đạt được nguồn năng lượng rất mạnh.”
“Huyết mạch đặc thù cũng không phải là hiếm thấy. Bởi vì có rất nhiều gia tộc có được huyết mạch đặc thù, như lá rụng mùa thu, sau đó được truyền thừa không ngừng, hậu duệ của huyết mạch đặc thù dần dần trở thành người thường. Giống như ngươi với ta đều có khả năng sở hữu huyết mạch đặc thù, chỉ là số lượng thưa thớt, cũng không có bất cứ tác dụng gì cả.”
“...”
Trần Mục liên tục gật đầu.
Hỏa Mị hiểu rất rõ về huyết mạch đặc thù.
“So với huyết mạch đặc thù thì thể chất đặc thù càng hiếm thấy hơn. Thân thể hoang dã của Kim Khôi, có thể hấp thu được các loại năng lượng thiên địa để rèn luyện cơ thể. Hắn ta có thể sử dụng cơ thể của mình ngăn lại được công kích của cường giả Kiếm Vương.”
Trần Mục nhìn về phía người to con ngồi cách đó không xa, đang ngồi ở đó ăn thịt giống như Kim Phật.
“Kiếm Khinh Cuồng là kiếm thể trời sinh, vừa mới chào đời đã trở thành Thánh tử Thánh Kiếm sơn. Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, sau này hắn ta sẽ là tông chủ Thánh Kiếm sơn.”
"Tiểu sư thúc, ngươi cần phải chú ý."
Hỏa Mị không muốn Trần Mục quá chủ quan, sau này còn phải dựa vào hắn để ngăn chặn Thánh Kiếm sơn, Phượng các mới có thể trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi.
Ầm ầm.
Bên ngoài cửa sổ vang lên tiếng sét đánh.
Trần Mục cảm nhận được một hơi thở cường đại đang đến gần, hắn đứng dậy đi về phía lan can. Hỏa Mị đi theo ngay cạnh hắn, tất cả thiên kiêu các tông đều đi ra quan sát.
Ở xa xa có một luồng ánh sáng tím đang đến gần.
Tốc độ vô cùng nhanh, không khí bị đè nén nổ mạnh, khiến cho bọn họ nghe thấy được tiếng sấm.
Dư Tung đứng trong đình viện, ông ta nhìn về phương xa, trên mặt mang theo nụ cười: “Thánh tử đến.”
Trong mắt Doãn Hưu và Ngô Vĩnh đều mang theo vẻ kích động, bọn họ biết Thánh tử rất mạnh, đó chính là sự sợ hãi vượt xa sự tồn tại của Kiếm Hậu đỉnh phong. Khi đứng trước mặt Thánh tử, đến cả dũng khí rút kiếm ra bọn họ cũng không có.
Ánh sáng tím kia dừng lại phía trên Thanh Vân trấn.
Nam tử dáng người cao lớn đứng phía trên thanh trường kiếm, Kiếm Khinh Cuồng mang áo tím, phong thần tuấn lãng, khuôn mặt như bạch ngọc, đôi mắt màu vàng kim, tư thái vô cùng cao ngạo.
Trên lưng hắn ta mang một thanh cổ kiếm màu đồng bản rộng. Thanh kiếm kia tỏa ra sự sắc bén, còn mạnh hơn những thanh linh kiếm cực phẩm.
Kiếm Khinh Cuồng nhìn xuống Thanh Vân trấn.
Ánh mắt của hắn ta dừng lại ở Thanh Vân tửu lâu, nơi mà các thiên kiêu đang tụ tập. Cuối cùng hắn ta chú ý đến Trần Mục.
Trần Mục cũng tương tự, nhìn chằm chằm vào Kiếm Khinh Cuồng, vừa lúc ở trong phạm vi Pháp Nhãn Kim Đồng của hắn.
Đôi mắt của Kiếm Khinh Cuồng rất đặc biệt, ánh mắt hiện lên ánh vàng kim, nhưng đồng tử lại dựng thẳng lên một cách kỳ dị, thoáng nhìn rất giống với mắt rồng.
Hỏa Mị nhiều lời, nói: “Ta nghe được một chút tin tức. Trước khi Kiếm Khinh Cuồng được sinh ra, Thánh Kiếm sơn muốn nhổ huyết mạch Chân Long cho hắn ta, nhưng cuối cùng lại thất bại, mới dẫn đến cặp long nhãn nhìn có vẻ quái dị kia.”
“Nếu như không có cặp mắt kia, ta cũng muốn gả cho hắn ta, tiếc rằng đôi mắt đó thật sự rất khó nhìn. Tiểu sư thúc, sau này chắc chắn ngươi đẹp hơn hắn ta rất nhiều.”
"Có lý."
Trần Mục mỉm cười gật đầu.
Trên trời cao, Kiếm Khinh Cuồng hơi hơi híp mắt, cặp long nhãn kia càng thêm phần quái dị. Nhóm tiểu bối thiên kiêu đều cảm thấy lạnh cả sống lưng.
Chỉ riêng Trần Mục vẫn thản nhiên nhìn hắn ta.
Trần Mục nhìn thấy lượng năng lượng cuồn cuộn trong cơ thể của Kiếm Khinh Cuồng, tại vị trí xương ngón tay áp út bên bàn tay phải của hắn ta có ẩn chứa kiếm ý cường đại, đó chính là kiếm cốt.
Có đạo kiếm ý giấu bên trong xương cốt.
Kiếm Khinh Cuồng thật sự rất mạnh, là thiên kiêu mạnh nhất mà hắn đã từng gặp được. Trần Mục không cảm thấy sợ hãi chút nào, hắn bình tĩnh xoay người, trở lại tửu lâu tiếp tục uống trà.
Hỏa Mị đi theo Trần Mục quay lại trong lâu.
Chân đứng hai thuyền rất dễ bị lật thuyền, nàng ta xem trọng Trần Mục hơn. Hơn nữa đôi mắt của hắn đẹp hơn Kiếm Khinh Cuồng, thỉnh thoảng còn lấp lánh.
Kiếm Khinh Cuồng đi vào đình viện Thánh Kiếm sơn đã thuê.
“Tại sao Từ Nham lại như thế này?”
Ánh mắt của Kiếm Khinh Cuồng lạnh xuống.
Biểu cảm của Ngô Vĩnh trở nên phẫn nộ, nói: “Bẩm Thánh tử, khi Từ sư huynh luận bàn cùng với Trần Mục Lăng Vân tông, Trần Mục xuống tay vô cùng tàn nhẫn, cố ý nhắm vào Thánh Kiếm sơn của chúng ta.”
Doãn Hưu phụ họa theo: "Không chỉ có như thế, tên Trần Mục kia còn hạ nhục Dư trưởng lão ngay trên đường lớn.”