Mặt đất trở nên cháy đen, bóng người cường tráng kia ngồi khoanh chân trong thiên lôi, sừng sững bất động.
Sinh cơ trong bán kính ngàn trượng nháy mắt điêu tàn.
Trần Mục thôi động Bất Diệt Kinh, dưới đòn công kích của thiên lôi, da thịt xuất hiện vết nứt, sau đó nhanh chóng lành lại, không ngừng lặp lại quá trình này.
Tốc độ tự lành của hắn vô cùng kinh khủng.
Khương Phục Tiên nhìn thấy mà đau lòng, nàng ta biết đây là con đường nhất định phải trải qua để trở thành cường giả.
Trần Mục đắm mình trong lôi quang, Long Phượng hư ảnh quấn quanh, hắn cố nén đau đớn không ngừng dùng Bất Diệt Kinh hấp thu vật chất lôi đình bên trong thiên lôi.
Gân cốt huyết nhục đều đang mạnh lên trong quá trình tôi luyện.
Huyết mạch đặc biệt trong cơ thể hắn đang thức tỉnh, huyết mạch của Trần gia ngưng tụ ở lồng ngực, xương ngực biến thổi, xương cốt biến thành màu vàng, trong tim chảy huyết dịch kim sắc giống như dòng sông dâng trào.
Chân Phượng Huyết Mạch và Chân Long Huyết Mạch ở hai cánh tay, hai tay sở hữu thần lực đáng sợ.
Trong mây đen xuất hiện tử quang, tử kim quang trụ nối liền thiên địa rơi xuống, Trần Mục bị quang trụ bao phủ, hắn bỗng nhiên ho ra máu.
Uy lực của tử lôi rất đáng sợ.
Trần Mục chỉ có thể đứng nhìn ở gần đó, nếu như nàng ta ra tay giúp đỡ thì sẽ chỉ phản tác dụng.
Trần Mục chỉ có thể cắn răng chịu đựng, hắn tiếp tục thôi động Bất Diệt Kinh, dùng gân cốt huyết nhục toàn thân hấp thu vật chất lôi đình xung quanh tôi luyện, nếu như hắn bỏ cuộc thì sẽ thịt nát xương tan trong thiên lôi.
Đắm mình trong lôi quang tử sắc, sinh cơ trong cơ thể Trần Mục dần dần hồi phục, sức lực càng lúc càng mạnh, ngay cả tiên lực trong cơ thể cũng đang tăng cường mạnh mẽ.
Mây đen càng lúc càng thấp, cảm giác áp bức khủng khiếp ập tới, hắc ngư cũng đang run rẩy.
Khương Phục Tiên chú ý thấy trong mây đen có lôi đình hắc sắc đang dâng trào, màu đen có nghĩa là chết chóc, là một trong những lôi đình kinh khủng nhất.
Cho dù là trong thiên kiếp cũng rất khó gặp phải.
Khi quang trụ tử sắc biến mất, hắc lôi tràn ra từ trong lôi hải, ngay lập tức Trần Mục đã bị lôi đình hắc sắc bao trùm lấy.
Hắc ngư bị dọa đến mức lùi về phía xa, sinh cơ trong mười dặm nháy mắt đã bị chôn vùi.
Da thịt Trần Mục xuất hiện vết nứt, lần này không thể lành lại, ngay cả tiên y do Khương Phục Tiên tặng hắn cũng đã hóa thành tro đen, nhục thân trở nên cháy đen.
Vẻ mặt Khương Phục Tiên ngưng trọng, sinh cơ trong cơ thể của vị hôn phu càng lúc càng yếu, bây giờ chỉ có thể cầu nguyện, còn căng thẳng hơn lúc nàng ta độ kiếp.
Trần Mục không hề mất đi lý trí, hắn cố chịu đựng cơn đau, kiên trì vận chuyển Bất Diệt Kinh.
Thiên lôi không có dấu hiệu biến mất, lôi đình hắc sắc mang theo u quang không ngừng rơi xuống, thiên địa đen nhánh, chỉ có Khương Phục Tiên là người tuyết.
Thiên lôi kéo dài đằng đẵng hơn một tháng, hô hấp của Trần Mục rất yếu ớt, nhưng hắn vẫn còn sống, cả người giống như than đen.
Khương Phục Tiên có thể cảm nhận được hô hấp suy yếu của vị hôn phu, nhưng hô hấp kia càng lúc càng vang dội, trong lôi quang hắc sắc có tiếng long ngâm và phượng minh, hai bóng hư ảnh vây bên cạnh Trần Mục.
Ngày thứ bốn mươi chín!
Răng rắc! Mảng lớn vật chất hắc sắc trên người Trần Mục vỡ ra, có lôi mang kim sắc tràn ra.
Sinh cơ trong cơ thể Trần Mục càng lúc càng thịnh, cuối cùng kim quang chói lọi bay lên không trung, mây đen trên bầu trời cũng bị xua tan, thiên lôi biến mất, bên Lan Hải khôi phục ánh mặt trời tươi sáng.
Trần Mục đứng giữa không trung, có kim quang chói lọi chảy khắp toàn thân, mọi chuyển động của hắn sở hữu lực lượng đáng sợ, Bất Diệt Kinh đại viên mãn, cỗ lực lượng này đủ để quét ngang phàm trần tuyệt đỉnh.
Khương Phục Tiên cười nhướng mày, thúc giục nói: “Đừng ngây ra nữa, mau mặc y phục vào đi.”
Trần Mục đến bên cạnh vị hôn thê, có chút tiếc nuối nói: “Sư tỷ, y phục nàng tự tay làm cho ta bị thiên lôi đánh hỏng rồi, thật xin lỗi!”
Sớm biết thiên lôi có thể phá hủy tiên y thì Trần Mục sẽ cởi nó ra, Khương Phục Tiên dịu dàng nói: “Yên tâm, sau này sư tỷ sẽ làm cho chàng cái tốt hơn.”
Hắc ngư bơi qua, nhiệt tình nói: “Đại ca, ngươi thật lợi hại, sau này ta sẽ theo ngươi lăn lộn.”
Trần Mục vỗ đầu hắc ngư: “Thần Côn Bằng nhất tộc không cần phải tu luyện đặc biệt, chỉ cần thuận lợi đến khi thành niên là có thể đạt đến độ cao kinh người, Trần gia có thể che chở cho ngươi lớn lên.”
“Cảm ơn đại ca!”
Hắc ngư vui vẻ thổi bong bóng.
Ưu thế của Thần tộc Tiên Thiên, khởi điểm của bọn họ là điểm cuối của đại đa số tu tiên giả.
Bọn họ quay lại thuyền tiên.
Khương Phục Tiên thôi động không gian xuyên toa trận pháp của thuyền tiên, không gian xung quanh thuyền tiên bị bóp méo, bọn họ đã trở lại Trần gia ở Hoang Châu vào buổi chiều ngày hôm đó.
Diễn võ trường của Trần gia rất náo nhiệt.
Trần Dao và Trần Hãn ngồi khoanh chân tu luyện trên đạo đài, Trần Hạo đang luyện kiếm trên lôi đài, Trần Hi cùng Tạ Nhã ngồi dưới tán cây hóng mát, Trần Dĩnh và Thất Thất nằm trên cây ăn hồ lô đường, Tiểu Hắc và Tiểu Bạch đuổi bắt đùa giỡn nhau trên tường viện.
Trần Mục và Khương Phục Tiên mang theo hắc ngư tiến vào diễn võ trường, trong mắt mọi người đều bất ngờ, Trần Dĩnh mỉm cười vui vẻ nói: “Phục Tiên tỷ!”
“Tam đệ!”
“Tam ca!”
“Phục Tiên tỷ!”
“Biết chứ!”
Trong lúc nói chuyện hắc ngư đã biến thành hình người, trên người mặc hắc y, dáng người nhỏ nhắn, cái đầu rất to.
Mọi người nhìn thấy dáng vẻ của hắn ta thì không khỏi bật cười thành tiếng, Tiểu Côn xấu hổ biến trở lại dáng vẻ của hắc ngư, Tiểu Hắc và Tiểu Bạch nhào đến trên người nó.
“Ha ha ha, nhột quá!”