Tinh không bao la bát ngát, đám người Trần Mục xuyên thẳng qua hư không ròng rã suốt mười tháng, đừng nói tới Khương gia Thần Vực, ngay cả ngôi sao sinh mệnh bọn họ cũng không gặp được.
Đại đa số thời gian mỗi tháng Trần Mục và Khương Phục Tiên đều tu luyện, thỉnh thoảng sẽ có hai ngày dùng để nghỉ ngơi.
Trong gian phòng nội bộ của thuyền tiên.
Trần Mục và Khương Phục Tiên ngồi xếp bằng đối diện nhau, quanh thân bọn họ bao phủ hào quang óng ánh.
Gian phòng bỗng nhiên chấn động, đây là tiếng bọn họ rời khỏi hư không, mỗi tháng cũng phải để cho thuyền tiên nghỉ ngơi, vận hành cường độ cao, thuyền tiên cũng không chịu nổi.
Trần Mục mở mắt ra, vặn eo bẻ cổ, hiện tại nhục thân của hắn cực kỳ cường đại, cùng với việc nguyên thần đạt tới Cửu phẩm Niệm Thánh đỉnh phong, hắn đã bước vào cảnh giới Thiên Tiên, là sự tồn tại đứng đầu phàm trần.
Cho dù là nắm giữ sức mạnh dũng mãnh, hắn cũng không có kiêu ngạo, bên người có vị hôn thê còn có thể đè ép hắn, sư tôn của Lăng Vân tông cũng sâu không thể lường.
Thiên tiên chủ yếu lấy tu luyện nguyên thần làm chủ, tiên lực trong cơ thể và nhục thân còn có thể từ từ mạnh lên, chỉ có đạt tới Thiên Tiên đỉnh phong, độ kiếp mới có thể bảo vệ được tính mạng.
Trần Mục dự định thuế phàm nguyên thần, thời điểm đạt tới Thiên Tiên đỉnh phong thì độ kiếp, chỉ có độ kiếp mới có thể đuổi kịp vị hôn thê, có được năng lực bảo vệ người nhà.
Bỗng nhiên, dịu dàng đánh tới, mang theo mùi thơm thấm mũi, Khương Phục Tiên bổ nhào vào người Trần Mục, dịu dàng nói: "Phu quân, may mà có chàng ở bên cạnh ta, bằng không lộ trình xa xôi như thế, chắc chắn rất nhàm chán."
Trần Mục thuận tay ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Khương Phục Tiên, dịu dàng nói: "Sư tỷ, thời gian dài trôi qua như vậy, Khương gia có thể thu được tin tức hay không?"
Khuỷu tay của Khương Phục Tiên đặt ở trước ngực Trần Mục, hai tay chống cái má, dịu dàng nói: "Lúc ta thôi động bí văn, Khương gia sẽ có cảm ứng, yên tâm đi."
Tinh không rất lớn, hơn nữa Khương gia lại ở sâu trong tinh không, dù cho có cường giả đến đây, cũng cần thời gian rất lâu, mỗi lần nghỉ ngơi Khương Phục Tiên đều sẽ thả tọa độ ra.
Khương Phục Tiên đung đưa đùi ngọc thon dài, trong khoảng thời gian này sống ở trên thuyền tiên, nàng ta không có chải chuốt trang điểm, xõa mái tóc bạc, mặc váy trắng có dây nhẹ nhàng thoải mái.
"Phu quân, ta muốn uống rượu."
"Được, ta uống cùng nàng."
Khương Phục Tiên đang làm bánh ngọt, có các loại khẩu vị, Trần Mục đang rang đậu phộng, sau đó thả thêm chút muối vào bên trong, làm thành thức nhắm uống rượu.
Thuyền tiên chậm chạp chạy trong tinh không.
Xung quanh có rất nhiều ngôi sao tĩnh mịch, không có loá mắt giống như nhìn từ dưới mặt đất lên, nhưng mà rất nhiều màu sắc, có đỏ, có xanh, màu sắc vẫn sặc sỡ như cũ.
Trần Mục và Khương Phục Tiên chuẩn bị xong đồ nhắm rượu, hai người ngồi đối diện nhau, uống rượu, ăn đậu phộng bên trong vũ trụ mênh mông cùng vị hôn thê, loại cuộc sống này rất thoải mái.
Rượu trái cây do Khương Phục Tiên tự ủ có mùi vị nồng đậm, còn rất ngọt, dư vị vô cùng, bên trong có rất nhiều linh tính vật chất, giúp cho thân thể ấm áp.
"Sư tỷ, phải làm thế nào Khương gia mới có thể chấp nhận ta?" Trần Mục đột nhiên tò mò nói.
Đầu ngón tay Khương Phục Tiên nắm lại chống dưới cằm, sau đó mỉm cười, cao ngạo nói: "Hoặc là ta trở thành nữ hoàng của Khương gia, hoặc là chàng có thể trấn áp Khương gia."
Trần Mục cảm nhận được áp lực, hắn nhếch miệng cười một tiếng, vẻ mặt chân thành nói: "Sư tỷ, sớm muộn gì ta cũng phải cưới nàng về nhà, không ai có thể ngăn cản ta."
Khuôn mặt Khương Phục Tiên hiện ra nụ cười mê người, nàng ta dịu dàng nói: "Sư tỷ tin tưởng chàng!"
Hai người đồng thời cười thành tiếng, Khương Phục Tiên lấy trường cầm ra, Trần Mục đánh đàn cùng vị hôn thê.
Khương Phục Tiên nhẹ giọng ngâm nga.
Trần Mục nghe như say như ngốc.
Khương Phục Tiên dựa vào bả vai Trần Mục, hai người ngồi ở mũi thuyền ngắm sao, tinh không tương đối nhàm chán, may mà hai người bên nhau, có thể làm rất nhiều chuyện thú vị.
Đột nhiên Trần Mục nhìn thấy cách đó không xa có điểm đen đang di chuyển, Khương Phục Tiên cũng phát giác ra: "Phu quân, bên kia hình như có thứ gì kỳ quái!"
"Quá xa rồi."
"Chúng ta qua xem một chút đi."
Trần Mục cảm thấy có vật đang chuyển động, bọn họ từng gặp người sống ở Phi Thăng địa, nhưng ở trong tinh không xa xôi, còn chưa từng thấy qua dấu vết tồn tại của sinh linh.
Tốc độ thuyền tiên càng lúc càng nhanh, rất nhanh bọn họ đã đến gần vật thể màu đen kia, đó là chiến thuyền màu đen dài hơn ba mươi trượng, thân thuyền rách rưới, có thể nhìn thấy kết cấu bên trong, tựa như có thể vỡ ra thành từng mảnh bất cứ lúc nào.
Trần Mục không cảm giác được tần sóng sinh mệnh: "Sư tỷ, lá cờ trên thuyền vẫn chưa hoàn toàn mục nát, ký hiệu kia là ký hiệu của Hoang Thần điện!"
Khương Phục Tiên khẽ gật đầu: "Xem ra hẳn là chiến thuyền đi theo Hoang Chủ tiến về Bỉ Ngạn, nhìn phương hướng của chiến thuyền, đoán chừng là bọn họ chuẩn bị trở về địa điểm xuất phát."
"Bọn họ còn cứu được không?"
"Quá muộn rồi."
Quanh thân Khương Phục Tiên tràn ngập ánh bạc, sau đó những tượng đá này tiêu tán như cát chảy.
Trần Mục nhìn y phục rách rưới cùng áo giáp rơi ở boong tàu, hơn nữa boong tàu cứng rắn cũng có vết nứt, rõ ràng là đã trải qua chiến đấu thảm liệt.