Trước mắt có cơ hội đánh bại Trần Mục, Kiếm Khinh Cuồng đang cầm chân Trần Mục, hắn ta có cơ hội đánh lén, nhưng mà sự bá đạo của Trần Mục khiến hắn ta khiếp đảm.
Cuối cùng Diệp Khinh Trần lựa chọn thu tay lại.
"Rút lui!"
Diệp Khinh Trần mang theo tiểu bối Ngũ Tiên giáo lui về phía sau, hắn ta vừa mới cảm giác được sát ý, nếu như hắn ta xuất thủ, bọn họ có thể sẽ chết ở chỗ này.
Phía dưới đỉnh núi, thân ảnh của Trần Mục và Kiếm Khinh Cuồng không ngừng đan xen, hai đạo kiếm quang đủ để xé rách núi non, nếu như không phải có cấm chế của Thanh Vân sơn, ngọn núi này đã bị bọn họ đánh nát rồi.
Trái tim của Trần Mục dần dần bình tĩnh lại, trong mắt hắn mang theo kim quang, hiện lên hình ảnh khi luận bàn với sư huynh, lời sư phụ dạy dỗ cũng quanh quẩn bên tai.
Đôi mắt của hắn chú ý tới thanh Thánh Kiếm kia, mặt trên thật ra có vết nứt rất nhỏ, thanh kiếm kia cũng không phải hoàn hảo không tỳ vết, nó cũng có nhược điểm.
Trần Mục nhìn thấy nhược điểm, bàn tay nắm Vô Song, sử dụng Lôi Đình, Bá Đạo, Liệt Dương, Hạo Nhiên, bốn đạo kiếm ý đồng thời tăng cường, Long Ngâm vang vọng Thanh Vân sơn, toàn bộ trong và ngoài mật thất đều có thể nghe thấy.
Long Ngâm Kiếm Thế và Trảm Đoạn Kiếm Thế cùng lúc tụ lực, bốn đạo kiếm ý tăng cường cùng lúc, Trần Mục sử dụng một kiếm mạnh nhất trong rơi hắn.
Khoảnh khắc Vô Song và Thánh Kiếm va chạm vào nhau.
Oanh!
Thánh Kiếm mạnh mẽ đứt gãy.
Kiếm Khinh Cuồng bị đánh ra ngoài hơn mười mét.
Y phục trước ngực hắn rách nát, ngay cả kim giáp hộ thân cũng bị chém nát, vai phải đến thắt lưng xuất hiện vết kiếm rất sâu, giống như bùn nhão nằm trên vũng máu.
Thanh kiếm thánh bị gãy làm đôi rơi trong rừng.
Bọn Doãn Hưu sửng sốt một lát rồi mới chạy tới cứu viện cho Kiếm Khinh Cuồng, mặc dù Kiếm Khinh Cuồng chưa chết nhưng trọng thương như vậy, khẳng định phải tĩnh dưỡng nhiều năm.
Nếu như Kiếm Tâm bị nghiền nát, thì cho dù là Thánh tử có thiên phú thì kiếp này cũng khó có thành tựu.
Các tiểu bối câm như hến.
Long Ngâm trên núi vẫn còn đang quanh quẩn.
"Đuổi theo." Trần Mục không nhìn tiểu bối phía sau, hắn tiến lên đỉnh núi.
"Tiểu sư thúc thắng rồi!"
"Đi nhanh một chút, mau đuổi theo."
Trên mặt Triệu Tư Tư mang theo nụ cười sùng bái.
Tiểu bối trong núi cũng không dám động đậy, bọn họ đứng tại chỗ, nhìn theo bọn Trần Mục đi lên đỉnh núi, đó là sự tồn tại mà bọn họ kiếp này chỉ có thể nhìn lên.
Bên ngoài bí cảnh, Dư Tung nhìn hào quang Thánh Kiếm ảm đạm đi nhưng tiếng Long Ngâm lại vang vọng lên tặng trời cao, tay hắn ta đang run rẩy, rõ ràng Trần Mục đã dùng hết lá bài tẩy, vì sao hắn còn có thể chống lại được Thánh Kiếm?
"Hay lắm!"
Vẻ mặt Lý Thanh Lưu hưng phấn.
Ông ta đã nhiều năm không được phấn khích như vậy.
Cường giả các tông và bọn người Tôn Nguy của Thiên Cơ các, tất cả đều nhìn chăm chú vào đỉnh núi Thanh Vân.
Dưới ánh trăng.
Y bào của Trần Mục trắng như tuyết.
Hắn một mình đi tới mép đỉnh núi, nhìn xuống toàn bộ Thanh Vân bí cảnh, giống như thiếu niên thiên thần.
Trong bí cảnh, trên đài bạch ngọc chiếu ra thân ảnh của Trần Mục, Lăng Vân tông xuất hiện một trăm điểm, đứng đầu bảng xếp hạng.
Cường giả các tông cũng cảm khái.
"Thời đại mới đã giáng lâm."
Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.
Các cường giả tông môn đều chăm chú vào Trần Mục, trong mắt đều là vẻ ghen tỵ, thiên phú mà hắn thể hiện đã đè bẹp những thiên kiêu khác cùng thời đại.
Trên Tiềm Năng bảng ở Hoang Châu, thứ hạng của Lâm Diệu Ngữ cao hơn Trần Mục, đó là bởi vì huyết mạch đặc thù của nàng ta, có khả năng phản tổ.
Các lão bối cường giả đều cảm thấy, chỉ cần Trần Mục không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì chắc chắn có thể trở thành cường giả kiếm đạo tuyệt đỉnh như Khương Phục Tiên hoặc là Tô Mân.
Các thiên kiêu cùng thời ở Hoang Châu đã hoàn toàn bị hắn trấn áp, ngay cả những thiên kiêu cùng thời của những châu khác đến Thanh Vân đại hội để tranh tài, cũng sẽ có kết quả tương tự, hắn ở cảnh giới Kiếm Hậu thật sự quá ngoạn mục.
Sức mạnh của hắn đã vượt qua cực hạn của cảnh giới Kiếm Hậu.
Có lẽ Trần Mục có thể đặt chân đến cảnh giới đã biến mất rất lâu kia ở Vạn Tượng đại lục, người khai mở Tiên Môn thỉnh thoảng vẫn có, nhưng người có thể trở thành cường giả Kiếm Tiên ở Vạn Tượng đại lục thì hàng vạn năm nay chưa từng xuất hiện.
“Đây vẫn chưa phải là thời đại của hắn ta.”
Dư Tung bĩu môi, trong mắt mang theo hàn ý.
Những cường giả lão bối xung quanh đều mang ý cười, bọn họ biết Dư Tung đang ghen tỵ.
Truyền tống trận trên đỉnh núi đã bị kiếm kia của Tô Mân phá hủy, Trần Mục không thể dùng ngọc điệp để rời khỏi Thanh Vân bí cảnh, đám người Triệu Tư Tư cũng đi qua đây, rất nhanh bóng dáng của bọn họ đã xuất hiện đầy đủ trên Bạch Ngọc đài.
Thanh Vân đại hội vẫn chưa kết thúc, Lăng Vân tông đã khóa chặt trước vị trí đầu tiên của Thanh Vân đại hội.
Biểu hiện của Lý Thanh Lưu khá phấn khích, Lăng Tông môn có thể giành được vị trí thứ nhất ông ta rất vui mừng, điều đáng mừng nhất là các tiểu bối đều bình an.
Tiếp đó người bước lên đỉnh thành công là Ngũ Tiên giáo, bọn họ có bốn vị tiểu bối trèo lên đỉnh cùng lúc, trực tiếp khóa chặt vị trí thứ hai, thành tích như vậy ngược lại khiến cho đám cường giả danh tông phải chấn kinh, dù sao thì đã rất nhiều năm rồi Ngũ Tiên giáo không đạt được thành tích vượt trội như vậy.
Xếp sau là tiểu bối Man tông, nhưng chỉ có một mình Kim Khôi trèo lên đỉnh, Man tông tạm thời xếp thứ ba.
Tiểu bối của Thánh Kiếm sơn vác Kiếm Khinh Cuồng đến đỉnh núi, hai chân của bọn họ đều đang run rẩy.
Dư Tung biết Kiếm Khinh Cuồng thua trận, nhưng không ngờ lại thảm đến vậy, hắn ta là Thánh tử của Thánh Kiếm sơn, vậy mà Trần Mục lại dám ra tay nặng như thế.
“Khốn kiếp!”
Dư Tung lớn tiếng mắng.
Lý Thanh Lưu không hề tức giận, hắn ta rất vui mừng, thích nhìn dáng vẻ tức hồng hộc của Dư Tung.