"Còn có hai ngày nữa là sang năm mới, gần đến giao thừa, chúng ta có thể hôn từ nay năm sang đến năm sau."
"Cốc..."
Khương Phục Tiên đột nhiên túm lấy quân cờ ở bên cạnh, ném về phía Trần Mục, người sau ôm mặt: "Sư tỷ, đệ đùa thôi, đừng coi là thật."
"Ta cũng không có tức giận."
Khương Phục Tiên chẳng qua là cảm thấy buồn cười.
Bọn họ trở lại Hắc Thạch thành, họp thường năm đã tới gần, trong thành giăng đèn kết hoa, bầu không khí náo nhiệt vui sướng tưng bừng, Trần gia cũng là rực rỡ náo nhiệt.
Cuối năm tất cả mọi người đều đang nghỉ ngơi, Thuận Phong tiêu cục tạm dừng buôn bán, tiểu bối Trần gia nghênh đón kỳ nghỉ ngắn ngủi, Bạch Thanh Hoan cũng trở về Huyền Kiếm tông.
Buổi chiều về đến nhà.
Khương Phục Tiên dạy Trần Mục đánh đàn.
Ban đêm Trần Mục đánh đàn trong đình viện, Khương Phục Tiên thay một thân váy đen, dáng người đầy đặn, đường cong kiêu ngạo,, eo nhỏ chân thon, dáng múa uyển chuyển.
Tiếng cầm lượn lờ, váy múa đung đưa.
Đôi chân ngọc thon dài mảnh khảnh kia của Khương Phục Tiên được quấn quanh bởi tơ tằm đen, mị lực cực kỳ, Trần Mục nhìn vị hôn thê nhảy múa, cảm giác có thể sống lâu thêm hai mươi năm.
Trần Mục học bao nhiêu ca khúc, Khương Phục Tiên liền nhảy bấy nhiêu điệu múa, hôm nay hắn học được rất nhiều ca khúc, vị hôn thê liên tục nhảy múa rất nhiều điệu trong đêm.
Sau khi múa xong đã là đêm khuya, Khương Phục Tiên ngồi đối diện với Trần Mục uống trà nghỉ ngơi, đối với nàng ta mà nói, liên tục múa nửa tháng cũng sẽ không mệt.
Trần Mục đi tới phía sau vị hôn thê mỉm cười mở miệng: "Sư tỷ, đệ xoa bóp cho tỷ nhé."
Khương Phục Tiên cười gật đầu.
Trần Mục dịu dàng bóp vai cho vị hôn thê.
Khuôn mặt Khương Phục Tiên hiện lên ý cười, tiểu phu quân rất hiểu chuyện, những gì nàng ta bỏ ra đều đáng giá.
Ban đêm bọn họ trở về phòng tu luyện, Khương Phục Tiên nằm trong lòng ngực vị hôn phu, ánh bạc bao phủ, tu vi của Trần Mục nhanh chóng tăng lên.
Có điều Bát phẩm Kiếm Thánh đỉnh phong là một cái bờ, muốn đột phá đến Cửu phẩm Kiếm Thánh, nhất định phải tránh thoát được gông xiềng của đạo thứ tám, cái này cần có lượng lớn tài nguyên cùng thời gian, may mà có vị hôn thê trợ giúp, Trần Mục cảm thấy muốn đột phá đến Cửu phẩm Kiếm Thánh chỉ cần nửa năm.
Đột phá đến Cửu phẩm Kiếm Thánh đỉnh phong, chắc hẳn là trong vòng ba năm rưỡi liền có thể đạt thành, nếu như có kỳ ngộ có lẽ thời gian còn sẽ rút ngắn hơn.
Hôm sau, giữa trưa.
Trải qua một đêm vất vả tu luyện, kim sắc bản mệnh kiếm của Trần Mục đã đạt tới tám trăm chín mươi trượng.
Hai người tới nhà bếp.
Khương Phục Tiên và Trần Mục đang làm bánh ngọt.
Bọn họ chuẩn bị lễ vật mừng năm mới, dùng phương thức làm bánh ngọt thường ngày nhất, làm mười mấy loại vị bánh ngọt, có bánh mật nghìn tầng, tơ vàng sầu riêng xốp giòn, bánh hoa quế, vân vân,... Tất nhiên là hai người bọn họ ăn không hết, phần lớn là chuẩn bị cho tiểu bối của Trần gia.
"Tiểu sư đệ, nếm thử hoa đào xốp giòn ta vừa làm xong đi, xem thử mùi vị thế nào?"
"Đệ nếm xem."
Trần Mục một miếng nuốt hết.
"Ăn chậm thôi."
Khương Phục Tiên mỉm cười nhắc nhở.
Trần Mục giơ ngón tay cái lên: "Ừm, mùi vị rất thơm, có hương hoa, có vị ngọt của đường quả, mặt ngoài rất giòn, bên trong mềm nhuyễn, ăn rất ngon."
"Vậy thì tốt."
Khương Phục Tiên bắt đầu để hoa đào xốp giòn vào trong hộp, Trần Mục thấy vị hôn thê còn chưa ăn, hắn cầm lấy một miếng hoa đào xốp giòn: "Sư tỷ, đệ đút cho tỷ."
Khương Phục Tiên há miệng nhỏ ra, nàng ta ăn rất chậm, nhai kỹ nuốt chậm, Trần Mục nhìn thấy nàng ta ăn hết, sau đó cầm tơ vàng sầu riêng xốp giòn lên.
"Đủ rồi."
"Sư tỷ, ăn một miếng nữa đi."
Khương Phục Tiên cắn một miếng, sau đó Trần Mục ăn hết phần còn lại: "Mùi vị thật sự không tệ."
Những phần bánh còn lại Khương Phục Tiên đều dùng hộp để đựng, đây là chuẩn bị cho đám người Trần Dĩnh, tiểu bối Trần gia thích ăn bánh ngọt nàng ta làm nhất.
Nàng ta vốn định làm y phục tặng cho già trẻ Trần gia, Trần Mục không đồng ý, ngón tay của vị hôn thê dùng để thiêu thùa may vá hắn không nỡ.
Làm xong bánh ngọt, Trần Mục và Khương Phục Tiên đến trong đình viện, hoa đăng chuẩn bị thả lúc đón năm mới tương tự với đèn Khổng Minh, có thể dùng để cầu phúc.
Trần Mục đang làm hoa đăng.
Khương Phục Tiên đang viết chữ, những mảnh giấy cầu phúc này đều có thể theo hoa đăng bay lên trên trời.
Trần Mục làm xong hoa đăng, nhìn mảnh giấy mà Khương Phục Tiên viết, tất cả lời cầu nguyện của vị hôn thê đều là hi vọng hắn có thể bình an, có thể vô lo vô nghĩ.
"Sư tỷ, tỷ thật tốt."
Khương Phục Tiên chớp đôi mắt xinh đẹp.
Trần Mục cười cầm bút lên, hắn viết rất nhiều tờ giấy, hi vọng vị hôn thê mỗi ngày đều vui vẻ, hi vọng trên dưới Trần gia đều có thể bình an.
Hai tay Khương Phục Tiên chống bên má, nàng ta thích nhìn dáng vẻ nghiêm túc làm việc của Trần Mục.
Khuôn mặt xinh đẹp của nàng ta mang theo niềm yêu thích, đây là lần đầu tiên hai người cùng đón năm mới với nhau, rất có ý nghĩa kỷ niệm.
Chuẩn bị xong hoa đăng Trần Mục nghiêm túc nói: "Sư tỷ, tối nay Trần gia ăn bữa cơm đoàn viên, hay là tỷ cũng tới đi, tạo bất ngờ cho mọi người."
Khương Phục Tiên khẽ lắc đầu, uyển chuyển nói: "Về sau có cơ hội, hiện tại còn quá sớm."
Bên trong tổ trạch, náo nhiệt vô cùng, Đường Uyển và Từ Yến ở nhà bếp chuẩn bị bữa cơm đoàn viên, Trần Hi và Yến Lang Nguyệt đang giúp đỡ, nha hoàn Trần gia về quê đón năm mới, các nàng bận bịu quên cả trời đất.
Đám người Trần Thiên Nam đang trò chuyện ở trong đình viện.
Trần Dao múa kiếm ở trong sân, Trần Hãn nhìn chằm chằm kiếm phổ trong tay, Trần Dĩnh cùng Tiểu Thất đang mặc quần áo cho Tiểu Hắc và Tiểu Bạch, hai người bọn họ chơi rất vui vẻ, nhưng biểu cảm của hai con mèo lại là đời này không còn gì lưu luyến nữa.
Trần Mục đến đình viện, Tiểu Hắc và Tiểu Bạch nhìn thấy cứu tinh, vội vàng chạy tới bên người chủ nhân.