Mục lục
Bị Ép Làm Hôn Phu Của Kiếm Thánh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 

 Trong lúc Trần Mục sử dụng Pháp Nhãn Kim Đồng Ma Thần còn có thể lừa qua mắt hắn, loại cảm giác thân lâm kỳ cảnh kia nghĩ lại mà thấy sợ. 

 Đó không phải là ảo tưởng bình thường mà là ảnh hưởng đến nhận thức, cũng may là có Trần Dĩnh nhắc nhở. 

 Trán Trần Mục lấm tấm mồ hôi lạnh. 

 Cũng may là không vung kiếm, nếu như phá phong ấn ở đây thì hậu quả thật không dám tưởng tượng, cho dù hắn có át chủ bài thoát thân nhưng để tên Ma Thần gần như vô địch này trốn thoát thì chắc chắn là một thảm họa. 

 Kế hoạch thất bại, Ma Thần hắc bào không hề nhiều lời, sương mù màu đen của Tây Lâm thần sơn biến mất, Trần Mục rời khỏi Tây Lâm thần sơn. 

 Vừa nãy nhận thức của hắn đều bị ảnh hưởng, giống như một con rối bị điều khiển, đây vẫn là Ma Thần bị phong ấn, nếu như thật sự giải phóng ra e rằng ngay cả cơ hội trở tay Trần Mục cũng không có. 

 Trần Mục nhìn thấy dưới chân Tây Lâm thần sơn có rất nhiều xương cốt, nơi này có dấu vết của hiến tế. 

 Những hài cốt kia có hình người, bên trên xương sọ có hai cái sừng, Trần Mục lẩm bẩm nói: “Ma tộc đã từng tới đây, xem ra là muốn giải cứu Ma Thần ở đây.” 

 Những hài cốt này rất mới, Trần Mục cảm thấy có vấn đề rất lớn, Trần Dĩnh chạy đến bên cạnh Trần Mục: “Ca, huynh không sao chứ, vừa nãy thật dọa người.” 

 Trần Mục cười khổ nói: “Vừa nãy bị kẻ xấu chọc giận, cũng may có muội nhắc nhở ta.” 

 Nghe thấy vậy. 

 Trần Dĩnh vô cùng kiêu ngạo. 

 Bạch Thanh Hoan không dám qua đây nhưng lại để Trần Dĩnh đi qua, Trần Mục cũng ngại nói nàng ta. 

 Trần Mục trở lại thuyền chiến, kể lại chuyện vừa rồi với Bạch Thanh Hoan, người sau trầm giọng nói: “Ngay cả ngươi cũng bị ảnh hưởng, những người khác nếu muốn tới gần Tây Lâm thần sơn chỉ sợ là sẽ bị Ma Thần chơi đùa đến chết.” 

 “Gần đó có dấu vết của Ma tộc, Bạch tỷ, chúng ta đến Thiên Kiếm tông nhờ Mặc sư huynh của ngươi giúp đỡ.” 

 “Được thôi.” 

 Bạch Thanh Hoan vốn không muốn nhờ ông ta, nhưng chuyện này quá quan trọng, chỉ có thể xin sự giúp đỡ của Thiên Kiếm tông. 

 Trần Mục và Bạch Thanh Hoan lại đến bái phỏng Thiên Kiếm tông lần nữa, Mặc Thành Quy nghe thấy chuyện này thì lập tức điều động cường giả của tông môn tới cùng phụ cận đó tuần tra. 

 Đám người Trần Mục đang chuẩn bị quay về Hoang Châu, hắn khoanh chân ngồi trên thuyền chiến cảm ngộ Tam Táng Kiếm Điển. 

 Thuyền chiến thông qua truyền tống trận của Huyền Đô thành đi tới Thánh Vân tông của Hoàng Châu, xung quanh phân bố nhiều cường giả, Trần Mục đang muốn tìm bọn họ yêu cầu một lời giải thích, những chỗ này đã bày sẵn thiên la địa võng. 

 Hoàng Châu, Thánh Nguyên tông. 

 Chiến thuyền của nhóm Trần Mục vừa được truyền tống ra ngoài, xung quanh bị các cường giả Kiếm Thánh bao vây. Bọn họ nhanh chóng thúc giục trận thạch bên cạnh, lá chắn kim sắc rơi xuống. 

 Nhóm Trần Mục bị vây bên trong trận pháp. 

 Cách đó không xa, một đạo bạch quang phóng lên trời cao, nơi đó đã xuất hiện được đại trận đả thông Tiên Môn. 

 Bầu trời bị xé rách, sau đó vật chất kim sắc thần bí rơi xuống, đó chính là Tiên giới vật chất. Thứ ấy đối với kẻ tu hành trên thế gian còn trân quý hơn so với linh đan diệu dược. 

 Cho dù Thánh Nguyên tông có năng lực mở ra Tiên Môn, họ cũng không dám tùy ý sử dụng, nếu như khiến cho thế lực của Tiên giới không vui có thể sẽ dẫn đến việc toàn bộ Thánh Nguyên tông bị tiêu diệt. 

 Trần Dĩnh nhìn ra được bọn hắn muốn làm chuyện xấu: “Ca ca, bọn chúng đều là một đám vô lại.” 

 Trần Mục nhìn về phía lão giả mang áo bào màu vàng, ánh mắt hơi nghi hoặc: “Chúng ta không cừu không oán, thế lực Tiên giới có thể cho các ngươi điều gì tốt, xứng đáng để các ngươi bán mạng vì nó như vậy ư?” 

 Nếu như lão giả áo bào vàng chết cũng không chịu thừa nhận bọn hắn thông tri với thế lực Tiên giới, đúng là Trần Mục không lấy ra được một chứng cứ nào, nhưng bọn hắn cứ bày ra thiên la địa võng, đây chính là chưa đánh đã khai, thừa nhận là bọn hắn làm. 

 Lão giả áo bào vàng chắp tay đứng lên, trên mặt mang theo nụ cười nhạt, giọng nói bông đùa: “Muốn đến Tiên giới rất khó, đặt chân lên được đó càng khó hơn. Bắt được ngươi không những được Tiên giới ban thưởng tài nguyên, mà còn có được cơ hội đạt tư cách thăng tiên.” 

 Tổng thể năng lực của thế gian ngày càng yếu, nguyên nhân một phần là do các tiểu bối có năng lực đã sớm đi về Tiên giới. Giống với Thẩm Thi Âm của Thái Thanh Tiên Cung dành thời gian tu luyện tại thế gian, nhân tiện phụ trách nhiệm vụ khai thác thiên kiêu, sau đó giúp đỡ bọn họ đi về Tiên giới. 

 Bạch Thanh Hoan cau mày: “Trần Mục, bọn hắn đang chờ Kiếm Tiên giáng lâm. Còn ngươi, ngươi đang chờ cái gì?” 

 “Ta cũng đang đợi bọn họ.” 

 Thế gian cũng đã từng huy hoàng. Thậm chí Trần Mục còn có một suy nghĩ lớn mật, thế gian và Tiên giới vốn dĩ là một chỉnh thể, chỉ là sau đó bị cưỡng ép chia ra làm hai nửa. 

 Người trung niên vẻ ngoài khôi ngô đứng bên trái, trên thân khoác tấm áo giáp màu đỏ, trong ánh mắt hắn ta chứa đựng sự cao ngạo. Bên phải là vị lão giả dáng người gầy gò, thân mang thanh bào, mái tóc trắng xóa. Ông ta mang đến cho Trần Mục cảm giác, người này ắt hẳn mạnh hơn rất nhiều so với người trung niên mang áo giáp kia. 

 Lão giả áo bào vàng vội vàng cung kính hành lễ với bọn họ, các cường giả xung quanh cũng nhao nhao hành lễ. 

 Bạch Thanh Hoan nhíu chặt mày, bọn hắn không phải là những Kiếm Tiên phổ thông, mà là những Kiếm Tiên có thực lực rất mạnh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK