“Đa tạ sư tôn.”
“Làm phiền sư thúc.”
Tô Mân lắc đầu, nụ cười hòa ái nói: “Không phiền, hy vọng có thể nhìn thấy hài tử của các con sớm chút.”
Trần Mục và Khương Phục Tiên nhìn nhau mỉm cười.
Sau khi kết thành đạo lữ, bọn họ đi đến Tử Vân phong, Khương Phục Tiên đặc biệt đến thăm Triệu Phi Yến.
Giữa núi bao trùm một lớp tuyết đọng dày đặc, xem ra đã rất lâu rồi không được dọn dẹp, hai người ngồi ở bàn đá bên ngoài động phủ, Khương Phục Tiên dùng linh lực truyền âm nói: “Phi Yến, ra đây trò chuyện với vi sư.”
Trong động phủ, Triệu Phi Yến nghe thấy tiếng gọi, nàng ta mở mắt ra, trong mắt mang theo kích động, trên người mặc bộ váy màu tím ôm sát rất nhanh đã chạy ra ngoài.
Triệu Phi Yến kích động nửa quỳ hành lễ.
”Phi Yến, đứng dậy đi.”
“Cảm ơn sư tôn.”
Trên mặt Triệu Phi Yến nở nụ cười yêu kiều.
“Tiểu sư thúc, sao ngươi cũng ở đây?”
“Sư tỷ nói muốn đến thăm ngươi, vì vậy ta đi theo qua đây xem xem.” Trần Mục cười nói.
Khương Phục Tiên đánh giá Triệu Phi Yến, sau đó tình ý sâu xa nói: “Tu luyện không nên gấp gáp cầu thành, tiếp tục ở Cửu phẩm Kiếm Hoàng đỉnh phong mài giũa hai năm.”
Triệu Phi Yến cúi đầu: “Vâng.”
Nàng ta vốn muốn xông kích cảnh giới Kiếm Thánh trong thời gian tới.
“Tài nguyên tu luyện có còn đủ không?”
“Vẫn còn đủ cho nửa năm.”
Khương Phục Tiên nhìn sang vị hôn phu, Trần Mục lập tức lấy ra một số thánh dược và thánh đan, mỉm cười nói: “Số tài nguyên tu luyện này đột phá lên Kiếm Thánh rất nhẹ nhàng, Phi Yến, ngươi cầm lấy tu luyện cho tốt.”
Triệu Phi Yến nhìn thấy nhiều tài nguyên tu luyện như thế thì kích động nói: “Wa, cảm ơn tiểu sư thúc.”
Triệu Phi Yến nhận lấy tài nguyên, ngạo kiều nói: “Tiểu sư thúc, ta cũng không thể lấy không tài nguyên tu luyện của ngươi được, ta bóp vai cho ngươi, thế nào?”
“Không cần, ngươi cứ nhận đi.” Trần Mục vội vàng lắc đầu, hắn nể mặt Khương Phục Tiên nên mới cho tài nguyên tu luyện, nếu không thì nhiều nhất chỉ cho chút linh thạch.
Khương Phục Tiên cười nhẹ nói: “Phi Yến, con cứ lấy đi, đồ tiểu sư thúc cho con thì cứ xem như là ta cho.”
“Hả?”
Mặt Triệu Phi Yến đầy vẻ khó hiểu.
Cái gì gọi là đồ tiểu sư thúc cho thì chính là đồ của sư tôn cho, bọn họ có quan hệ gì? Nàng ta hoàn toàn không dám suy nghĩ lung tung đến những hướng khác.
Khương Phục Tiên không tiếp tục có ý giấu đồ nhi của mình nữa, vẻ mặt nàng ta bình tĩnh nói: “Tiểu sư thúc của con bây giờ là đạo lữ của vi sư, hiểu không?”
“Á!”
Triệu Phi Yến trở nên càng kinh ngạc hơn, nàng ta trợn mắt há hốc mồm, trên mặt đầy vẻ khó mà tin nổi, sư tôn là tông chủ của Lăng Vân tông, nghĩ đến sự kinh diễm của tiểu sư thúc thì cũng thấy xứng đôi, nhưng Trần Mục còn nhỏ hơn nàng ta rất nhiều!
Nàng ta nhớ lại rất nhiều năm về trước, tại sao sư tôn lại phái nàng ta đến Trần gia chăm sóc Trần Mục, hơn nữa còn không nhận Trần Mục làm đồ đệ, thì ra đây là nam nhân mà nàng ta đã sớm nhìn trúng, giống như nuôi phu từ bé.
Triệu Phi Yến nghĩ đến lúc mình cùng tu luyện với Trần Mục, tại sao sư tôn lại có dáng vẻ không tình nguyện, hóa ra là không phải bởi vì bối phận!
Lúc đó sư tôn không đánh chết ta, quả nhiên vẫn là yêu thương ta nhất, Triệu Phi Yến ôm ngực, trên mặt nở nụ cười yêu kiều nói: “Chúc mừng sư tôn, chúc mừng tiểu sư thúc.”
Khương Phục Tiên gật đầu cười nhẹ: “Phi Yến, chuyện này ở Lăng Vân tông chỉ có Thái Thượng trưởng lão và Tần sư thúc của con biết, không được nói cho người khác.”
“Sư tôn, con sẽ thay hai người giữ kín bí mật.” Triệu Phi Yến che miệng cười trộm.
Chuyện này vẫn chưa phải lúc để công khai hoàn toàn, Khương Phục Tiên gật đầu: “Phi Yến, con tu luyện cho tốt, ta còn phải cùng tiểu sư thúc của con đến Trần gia.”
“Sư tôn, chúc hai người hạnh phúc, con sẽ tu luyện thật tốt.” Triệu Phi Yến cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Ban đêm, Trần Mục và Khương Phục Tiên ngồi thuyền tiên đi đến Bắc Hoang, bọn họ không dùng truyền tống trận bởi vì còn cách năm mới một thời gian nữa, ngồi thuyền tiên còn có thể ngắm nhìn phong cảnh trên đường đi.
Khương Phục Tiên đứng ở đầu thuyền, nàng ta ngẩng đầu nhìn bầu trời, Trần Mục ôm lấy vị hôn thê từ phía sau, dịu dàng nói: “Sư tỷ, nàng đang nghĩ gì thế?”
“Không nghĩ gì cả, sao chàng cứ thích dính lấy ta thế, mau đi tu luyện đi.” Khương Phục Tiên thúc giục nói.
Trần Mục nghiêm túc nói: “Sư tỷ, ta sợ nàng lạnh cho nên mới muốn ôm nàng, cho nàng ấm lên.”
Hồng Mông Tử Khí bao phủ người Khương Phục Tiên, cơ thể nàng ta rất ấm áp, làm như vậy thì Trần Mục không thể chăm chú tu luyện được: “Chúng ta vẫn nên cùng nhau tu luyện thôi.”
“Sư tỷ, khoảng thời gian này để ta chăm sóc nàng, được không?” Trần Mục trịnh trọng nói bên tai nàng ta.
Khương Phục Tiên không khỏi cười nhẹ, cảm giác được cưng chiều rất tuyệt vời, nàng ta dang hai tay ra, giống như con chim đang đấu tranh thoát khỏi trói buộc: “Còn không tu luyện nữa thì gia pháp phục vụ.”
Trần Mục nghe thấy giọng nói lành lạnh thì chỉ đành buông tay, hai người bọn họ ngồi khoanh chân tu luyện.
Thuyền tiên vẫn chưa xuyên toa không gian, nó đi rất chậm, ba ngày sau, nhiệm vụ đánh dấu lại được cập nhập lần nữa.
【Nhiệm vụ: Đánh dấu Cửu Thiên Huyền Nữ miếu】
Khương Phục Tiên khẽ lắc đầu.
Trần Mục bảo nàng ta dừng thuyền tiên lại, cười nói: “Ta cảm giác gần đây có bảo bối.”
Hắn lấy Tạo Hóa La Bàn ra, có ánh sáng phát ra, chỉ thẳng về hướng Đông Bắc: “Sư tỷ, bây giờ chúng ta đi về hướng Đông Bắc đi.”
“Được.” Khương Phục Tiên nhìn ra La Bàn trong tay Trần Mục không đơn giản, hắn có thể phát hiện ra tạo hóa hoặc là có liên quan tới Tạo Hóa La Bàn trong tay hắn.