Nơi này là ngã tư đường đông đúc nhất ở Tô Hàng, phía trước xe nườm nượp, Diệp Thu không thể phát huy tốc độ. Muốn thoát khỏi các nàng cũng không phải là chuyện dễ dàng. Chỉ có thể tùy theo động tác húc xe của các nàng làm ra động tác tương ứng như vậy mới giảm bớt sự va chạm khi đụng xe.
Nhưng mà, sau màn vừa rồi, chiếc BMWs của Trầm Mặc Nùng cũng bị sứt mẻ, cửa xe cũng có một vết nứt. Mà Maserati tuy rằng vẻ ngoài bắt mắt, nhưng sức chịu va đập còn kém BMWs. Loại xe làm thuần túy chỉ vì vẻ ngoài này, chỉ cần hơi va chạm sẽ tróc sơn, khiến người ta thấy vô cùng chướng mắt.
Tống Ngụ Thư càng thêm xác định nam nhân này chính là kẻ hôm qua đã bỏ họ lại phía sau, có thể làm ra động tác né tránh như vậy chứng minh ký thuật lái xe của hắn không tồi.
"Chị, đánh lên đi. Cửa xe hắn sắp xong rồi."Tống Ngụ Ngộn kích động đến đỏ ửng mặt, chỉ vào cửa kính chiếc BMWs nói.
Tống Ngụ Ngôn còn chưa nói hết, xoảng một tiếng, cửa xe của chính nàng không chịu nổi va chạm lúc trước mà rơi ra một mảng trên mặt đất. Một nửa rơi xuống đất, còn mảnh kia vẫn còn dính vào xe bị kéo lê trên mặt đất.
Tống Ngụ Ngôn há hốc miệng, buồn bực nói: ''Sao bảo chiếc xe này là Ngựa Hoang. Vậy mà không chịu nổi một kích vậy?"
"Uy. Các cô đùa nghịch đủ chưa?" Diệp Thu quát. Hai nữ nhân này con mẹ nó đúng là bà điên, mình lại không muốn dây dưa cùng kẻ điên. Căn bản đều là kẻ liều mạng.
"Đáp ứng đua với ta một lần" Tống Ngụ Thư nói.
"Tôi đã nói không, không muốn đua với các cô. Tôi còn có chuyện phải làm. Hơn nữa chiếc xe này xem như bị hỏng, các cô mau đền tiền. Bằng không, tôi không để cho các cô yên." Diệp Thu tức giận nói.
Tống Ngụ Thư dùng hành động để cho Diệp Thu một câu trả lời tốt nhất, kéo theo chiếc cửa xe còn lại chiếc xe một lần nữa hung hãn đụng vào chiếc BMWs.
Ầm!
Ầm!
Mọi người xung quanh nhìn thấy mà trợn mắt hám mồm, chẳng lẽ xe này không phải dùng tiền mua?
"Người so với người thật tức chết tôi mà, tôi còn chưa được sờ vào chiếc xe này người ta lại phá hỏng như vậy..."
"Đúng thế a. Quá lãng phí. Nguy cơ tài chính đang rất nghiêm trọng, công ty chúng ta chuẩn bị giảm lương......."
"Thế còn tốt. Tôi sắp bị giảm biên chế." Không khí trầm lặng như bị phát nổ, phát nổ trong trong cảnh chết chóc.
Thấy đối phương vẫn không muốn dừng tay, Diệp Thu cũng không định tiếp tục phòng thủ, nghĩ: Được rồi, các cô muốn chết, vậy đừng trách ta.
Diệp Thu quay mạnh tay lái, đưa xe đi sát vào dải phân cách, khi thân xe sắp đụng vào dải phân cách, trong nháy mắt quay ngoắt tay lái sang bên phải. Chiếc Maserati cũng đang húc về bên trái. Hai người đồng thời húc sang, lực va chạm vô cùng kinh người.
Oanh!!!
Đầu tiên là một tiếng chạm vang, sau đó là vô số tiếng linh kiện rơi xuống mặt đường. Chiếc BMWs của Diệp Thu bay sang trái, mà chiếc xe thể thao vốn khiến người ta ngưỡng mộ ở động cơ phía sau toát ra một mảnh khói đen, sau đó liền ngừng lại, tóe lửa. May mắn hai chiếc xe chạy không nhanh, nếu ở trên đường cáo tốc, nhất định xe nát người chết.
Diệp Thu mở cửa xe, đi đến bên chiếc Maserati, đạp cửa nói:"Đi ra''
Tuy rằng trên người có thắt dây an toàn. Nhưng đầu gối Tống Ngụ Ngôn vẫn va vào sườn xe, cởi dây an toàn ra đang muốn hùng hổ mắng vài câu. Sau đó cửa xe đã bị rớt ra, người cũng bị Diệp Thu xách ra ngoài.
"Buông ra. Ngươi đại sắc lang........." Tống Ngụ Ngôn vươn tay đánh Diệp Thu lại bị Diệp Thu túm cằm, giống như động tác thời cổ mấy tên nhị thế tổ đùa giỡn con gái nhà lành hay làm vậy, đem thân thể nàng đẩy áp vào thân xe, sau đó thân thể mình đè lên, cười lạnh nói: "Mau bồi thường tiền xe."
"Ta sao phải bồi thường ngươi? Xe của ta cũng......a........đau...." Tống Ngụ Ngôn vốn còn chưa nói xong, đã bị Diệp Thu nắn cằm. Chiếc cằm mềm mại của nàng sao chịu được sự tra tấn của Diệp Thu, đau đớn chảy nước mắt.
"Đền tiền." Diệp Thu nhắc lại một lần nữa. Thân thể cọ sát lên người Tống Ngụ Ngôn. Nghĩ thầm: da dẻ thật mềm, mềm như đậu hũ mới ra lò vậy.
"Dừng xe." Bối Khắc Tùng sốt ruột hô. Thật sự đáng chết, chuyện này lớn rồi. Vốn tưởng bọn họ giỡn nhau, ai dè cuối cùng xe hỏng người thương..... đương nhiên tạm thời chưa có bị thường nhưng chờ chút nữa, chắc Diệp Thu muốn đả thương người.
Thế lực Tống gia to lớn người ngoài không thể tưởng tượng, dù Bối gia ra mặt chưa chắc người ta đã nể mặt.
"Vâng thiếu gia." Trung niên lái xe dừng lại ven đường, sau đó xuống xe chạy theo Bối Khắc Tùng.
"Diệp thiểu.......Diệp thiểu..... có gì từ từ nói, chuyện gì cũng phải từ từ. Thả Ngụ Ngôn ra trước rồi nói." Bối Khắc Tùng chạy tới trước mặt Diệp Thu kéo tay hắn nói.
"Cô ta còn chưa bồi thường chiếc xe cho tôi." Diệp Thu lạnh lùng liếc mắt nhìn Tống Ngụ Ngôn một cái.
"Xe là chuyện nhỏ. Tôi đền. Tôi đền. Ha ha...... Diệp thiểu, cấp cho tôi chút mặt mũi...." Bối Khắc Tùng cười nói, nhìn thấy khuôn mặt Tống Ngụ Ngôn bị Diệp Thu niết đỏ bừng, biểu tình muốn khóc, trong lòng cười khổ không thôi.
Chỉ sợ chuyện này còn chưa xong, nữ nhi Tống gia từ trước tới giờ, chưa từng bị ủy khuất như vậy.
"Thả Ngụ Ngôn ra. Xe để ta bồi thường." Tống Ngụ Thư từ trong xe bước ra, tóc tai toán loạn, quần áo có chút xộc xệch, trước trán một vết thâm tím, chắc là va chạm đụng xe lúc nãy.
Vừa nói chuyện nàng vừa lôi ra một tờ chi phiếu, đi tìm bút, viết lên vài con số, sau đó đưa cho Diệp Thu nói: "Bằng này hẳn là đủ cho ngươi mua xe."
Diệp Thu nhận chi phiếu nhìn, sau đó gập bỏ vào túi, lúc này mới buông Tống Ngụ Ngôn ra, nói: "Không phải ai cũng muốn chơi đùa với các cô."
Diệp Thu không biết lai lịch hai chị em Tống gia, nhưng Bối Khắc Tùng lại biết rõ ràng. Nếu không xử lý tốt chuyện này, chỉ sợ Tống gia đổ tội lên người Diệp Thu. Thậm chí ngay cả Trầm gia cũng bị liên lụy. Nếu nói vậy, Mặc Nùng nhất định nghĩ mình cố ý. Vì dù sao Diệp Thu cũng do mình đưa ra ngoài mà.
Nhìn thấy Tống Ngụ Thư bị thương trên trán, sốt ruột nói: "Tống Tiểu Thư, cô bị thương. Mau tới bệnh viện kiểm tra, tôi chở cô đi."
"Không cần." Tống Ngụ Thư lãnh nhạt từ chối.
"Không được nếu để lại di chứng gì." - "Ta nói không cần"
"Ha ha, được rồi. Nếu Tống tiểu thư cần gì cứ việc nói. Cũng xin hai vị không nên để chút hiểu lầm này trong lòng.''
"Chút hiểu lầm? Chúng ta........" Tống Ngụ Ngôn xoa cằm, tức giận phản bác, nhìn thấy Diệp Thu lạnh lùng nhìn nàng, cũng không biết tại sao, trong lòng giật thót, những lời phía sau dù thế nào cũng không nói ra hết được.
Đợi Bối Khắc Tùng lôi Diệp Thu đi xa, Tống Ngụ Thư và Tống Ngụ Ngôn hai chị em quay mặt nhìn nhau, sau đó đồng thời nở nụ cười.
"Chị, hắn nói không phải ai cũng thích làm đồ chơi."
"Mỗi người đều là một món đồ chơi."
"Chị."
"Ừ"
"Chị nghĩ gì vây?"
''Hắn lái xe rút cuộc chạy nhanh bao nhiêu.''
"Chúng ta tìm cơ hội ngồi thử chẳng phải sẽ biết sao."
Bối Khắc Tùng lôi kéo Diệp Thu rời khỏi chỗ hai chị em Tống gia, hỏi: "Diệp thiểu, cậu sao lại quen biết các nàng?"
Cũng không có gì phải giấu diếm, Diệp Thu đem chuyện đêm qua mình đến Tô Hàng bị các nàng đuổi theo, hôm nay các nàng đến tìm mình đòi đua, bị cự tuyệt nên mới xảy ra chuyện này.
"Các người đêm qua gặp nhau?"
"Đúng vậy." Diệp Thu gật đầu.
"Hai chị em Tống gia căn bản là ma quỷ, nếu Tống Ngụ Ngôn là tiểu ác ma, vậy Tống Ngụ Thư chính là đại ác ma. Nữ nhân này ở Tô Hàng là một người nổi danh, làm gì cũng đều ra tiền, chơi gì cũng đều tinh thông, tốc độ lái xe của nàng cũng nổi danh lừng lẫy ở Tô Hàng. Bất quá bình thường nàng không muốn đua xe cùng người khác, sao tự nhiên lại tìm cậu?"
"Tôi cũng không hiểu lắm." Diệp Thu chung quy cũng không thể nói bởi hắn hứng chí lái xe nhanh quá khiến các nàng chú ý.
"Bất quá về sau tận lực tránh xa các nàng. Đừng nói ngươi là cái gì Tô Hàng tứ thiểu, nhìn thấy hai nàng cũng phải đi vòng qua." Bối Khắc Tùng cười khổ không thôi. Nghĩ thầm, có nên nói chuyện này cho Trầm Mặc Nùng biết hay không?
"Bọn họ không chọc tôi, tôi cũng không rầy rà với với họ." Diệp Thu nói.
"Vậy là tốt rồi. Bất quá tôi thật có chút bội phục cậu, Tống Ngụ Ngôn kia cũng coi như là một đóa hoa nổi danh Tô Hàng. Vậy mà cậu cũng hạ thủ được?"
"Tôi không coi các nàng là nữ nhân." Diệp Thu không thèm để ý nhún vai. Vuốt tờ chi phiếu trong tay, thầm nghĩ mua BMWs xong, vẫn thừa một ít.
Có chút đáng tiếc là, mùi hương cơ thể Trầm Mặc Nùng trong xe đã bị biến mất không còn.
ng0ctu231
Quyển 4: Bảo tiêu thủ vệ đội