"Pháp hội nhân do phân như thị ngã văn, nhất thì, phật lại xá vệ quốc chi thụ cấp cô độc viên, dữ đại bỉ khâu chúng thiên nhị bách ngũ thập nhân câu. Nhĩ thì, thế tôn thực thì, trứ y trì bát, nhập xá vệ đại thành khất thực. Vu kỷ thành trung, thứ đệ khất dĩ, hoàn chí bản xử. Phạn thực cật, thu y bát, tẩy túc dĩ, phụ tọa nhi tọa".
"Thiện hiện khải thỉnh phân đệ nhị thì, trưởng lão tu bồ đề tại đại chúng trung tức tòng tọa khởi, thiên đản hữu kiên, hữu tất trứ địa, hợp chưởng cung kính nhi bạch phật ngôn: "Hi hữu! Thế tôn! Như lai thiện hộ niệm chư bồ tát, thiện phó chúc chư bồ tát. Thế tôn! Thiện nam tử, thiện nữ nhân, phát a nậu đa la tam miểu tam bồ đề tâm, ứng vân hà trụ, vân hà hàng phục kỳ tâm?"
Đột nhiên, có tiếng tụng kinh trọng trẻo vang lên. Thanh âm này uy nghiêm thần thánh, lực xuyên thấu rất mạnh phảng phất như trong khoảng thời gian ngắn ép cả tiếng đạn bắn liên thanh và tiếng chuyển động gầm rú của máy bay, truyền vào sâu trong tai mỗi người.
"Sư phụ, có người niệm kinh". Diệp Hổ nói.
"Tôi biết. Đây là Kim cương bàn nhược Ba La mật kinh. Diệp Hổ, bảo máy bay bay tới chỗ kinh Phật vang lên".
"Vâng. Sư phụ". Diệp Hổ đáp ứng, dùng loa báo cho một chiếc máy bay đi theo nhóm hắn cứu người. May bay bọn họ đã không có cách gì chứa thêm ngươi nữa. Quả nhiên, bay qua chỗ có thanh âm đó. Ở dưới sự chiếu rọi của đèn máy bay, giả bộ đã phát hiện mấy người chếch hướng góc Bắc chính là mấy người Long Nữ, tứ đại thần sử như hình với bóng với Christina đang nổi trên mặt biển, chia ra ở bốn hướng đông, nam, tây, bắc, mỗi người cầm một góc vải, nàng lên thành đệm khí.
Trong lòng Diệp Thu liền hâm mộ không thôi, nếu mình cũng có mấy vệ sĩ như vậy, cũng sẽ không đông lạnh giống chó chết sau khi rơi xuống biển rồi.
"Sau khi mình gả cho Chrisrina, gia tộc bọn họ có khi nào cũng phái mấy vệ sĩ cố chấp như vậy cho mình không nhỉ?" Trong lòng Diệp Thu thầm nghĩ.
Máy bay lượn quanh đỉnh đầu, Long Nữ vẫn không ngừng niệm kinh, vẻ mặt túc mục trang nghiêm, giống như đang siêu độ cho những vong hồn chết đi kia.
"Chính là bọn họ. Cứu bọn họ lên đi". Diệp Thu nói
Một chiếc máy bay phía trước nhận được mệnh lệnh, lập lức thả thang dây xuống. Đám người Tiểu Bạch và Chrisrina, Long Nữ lần lượt leo lên. Lại một chiếc máy bay bay tới, mới đưa bốn vệ sĩ của Christina lên sau.
"Sư phụ, bọn họ thì thế nào?" Diệp Hổ nhìn những dị năng giả Thiên giới ở trong nước biển tuyệt vọng gào to, lên tiếng hỏi.
Mọi người đều là đồng loại, thấy bọn họ bị đang sống sờ sờ vậy mà bị chết rét, trong lòng Diệp Hổ thật chẳng dễ chịu chút nào.
"Thế nào à? Ngoại trừ người Nhật, những người khác cứu lên hét". Diệp Thu nói.
Lần này Thiên Diệp Huân và đám người Nhật kia tiến hành diệt sạch Thiên giới, sau này những dị năng giả Thiên giới và chín tổ chức kia trở về. Tất nhiên sẽ không chết không ngừng với bọn họ.
Minh ở thời khắc nguy nan cứu bọn họ một mạng, những người này tất nhiên sẽ mang nhân tình của mình. Có thể kết giao với một đám bạn có năng lực cường đại như vậy, lại tạo ra thêm nhiều đối thủ cho Thiên Diệp Huân và tổ chức độc xà như vậy, cớ sao lại không làm chứ?
Diệp Thu vốn cũng muốn vứt lại cả người Mỹ, nhưng nghĩ lại, lần này người Mỹ bị bọn đồng minh người Nhật "thân thiết khôn cùng" lừa, nên cũng chẳng có tâm tư giết bọn họ lúc này.
Dù sao, lúc ngươi Nhật đồ sát, cũng không đặc biệt ưu đãi người Mỹ, ngay cả bọn họ cũng cùng hy sinh. Cứu những ngươi Mỹ này lên, chỉ sợ người đầu tiên đi tìm người Nhật liều mạng chính là bọn họ.
Hơn nữa, chính sách ngoại giao của hai quốc gia kia cũng có thể vì sự kiện lần này mà bị ảnh hưởng rất lớn.
Nếu toàn bộ thành viên Hải Điêu của Mỹ chết, đến lúc đó chết không đối chứng. Ngược lại còn tiện nghi cho quỷ Nhật.
Bởi vì người Mỹ nhất định sẽ tin giải thích của bọn người Nhật hơn, còn đẩy toàn bộ trách nhiệm lên người của mình.
Sau khi nhận được mệnh lệnh của Diệp Thu, một số máy bay bắt đầu thả thang dây xuống cứu mọi người.
Diệp Thu tự mình cầm loa nói, hắn dùng lời lẽ nghiêm khắc, dõng dạc, thanh âm tràn đầy phẫn nộ nói: "Đồng bào Thiên giới thân ái, còn cả các bạn của chín chiến đội dị năng khác, tôi nghĩ, chúng ta đều đã phạm vào một sai lầm vô cùng lớn. Sai lầm này quá lớn, thiếu chút nữa khiến mỗi ngươi chúng ta đều táng thân ở đáy biển lạnh như băng này.
"Vâng. Chúng là sai khi xem người Nhật là người. Sai khi xem bọn họ là bạn bè. Bọn họ không phải là người. Bọn họ ngay cả cầm thú cũng không bằng. Hành vi của bọn họ quả thật khiến người khác giận sôi máu. Tôi nghĩ, ở nơi lạnh như băng này, ở trong nước biển gần như khiến ngươi ta tuyệt vọng lâu như vậy, ai cũng đều đã rõ mấu chốt của vấn đề. Đúng vậy, chúng ta bị người Nhật đùa giỡn. Bọn họ cấu kết với Thiên Diệp Huân, trắng trợn mua chuộc nhân sĩ dị năng của Thiên giới làm tay chân, hơn nữa còn đề cử thành công Hùng trở thành người thi hành của đại hội Thiên giới lần này. Sau đó lợi dụng lực lượng nắm giữ trong tay không ngừng tạo xung đột trên thuyền, hơn nữa còn giữ chúng ta ở vùng biển quốc tế thành công, đợi tới khi người của bọn chúng tới đây dùng đại pháo bắn phá chúng ta, dùng thuốc nổ nổ tung chúng ta, dùng súng bắn chúng ta. Bọn họ muốn diệt sạch chúng ta."
"Có lẽ còn có người hoài nghi chuyện lần này. Mọi người không ngại nghĩ thử xem, Thiên Diệp Huân rời đi lúc nào? Hùng ở trên thuyền đã làm những gì? Trước một khắc cũng là hắn dùng hỏa pháo bắn phá, phát động nhân thủ công kích đối với chúng ta, sau đó trì hoãn chúng ta ở trên bong thuyền. Cũng là Tĩnh Quốc Hồn dẫn đầu vô cớ phát động công kích với Phượng hoàng lửa... Còn bây giờ, mọi người không ngại nhìn mặt những tên khốn kiếp hành động trên phi thuyền đó thử xem... chẳng lẽ các ngươi không phát hiện, tất cả những người đó đều là người Nhật sao? Những nhân sĩ Thiên giới kiêu ngạo, tôn quý như chúng ta lại bị chủng tộc hạ tiện như vậy đồ sát, trái tim tôi đang nhỏ máu".
"Vốn tôi định bảo các bạn của tôi rời đi, để các vị tự sinh tự diệt ở trong biển. Nhưng mà, bây giờ chúng ta có cùng chung địch nhân, cùng chung mục tiêu. Tôi có trách nhiệm kéo các chiến hữu của tôi lên. Nợ máu trả bằng máu, chỉ có trả bằng máu. Bắt đầu từ bây giờ, bắt đầu từ giờ khắc này, phải khiến Nhật vì sự ngu xuẩn của bọn họ mà phải trả một cái giá đắt đi".
Ô....
Ngao...
Giết...
Vô số thanh âm tức giận từ trong biển truyền tới, sự phẫn nộ của những ngươi này bị Diệp Thu châm lên hoàn toàn. Bọn họ gào thét điên cuồng, phát tiết cừu hận với người Nhật.
Nhưng những người Nhật rơi xuống biển lại lên tiêng phản bác, bọn họ nói: "Tất cả những chuyện này đều là vu tội, chúng tôi cũng rơi xuống biển, gặp vận mệnh giống các ngươi mà". Nhưng thanh âm của bọn họ yếu dần đi, căn bản không có mấy ngươi nghe thấy.
Cho dù là nghe thấy, bọn họ phát hiện bên cạnh có người Nhật, nguyên một đám hưng phấn mà nhào qua, dùng hai tay bẻ đầu bọn họ, sau đó xé toác thân thể và đầu, điên cuồng mà hút máu nóng của bọn họ.
Nợ máu, nhất định phải trả bằng máu.
Nói xong Diệp Thu cảm giác máu trong ngươi mình cũng sôi trao lên. Có lẽ, đây là do cừu hận trong cơ thể hắn bị thiêu đốt hoàn toàn.
Trong lòng hắn hiện tại cực kỳ hận ngươi Nhật, những tên khốn kiếp chế tạo cuộc đồ sát này.
Hắn gỡ chăn lỏng ra, đứng lên, nhận ống nhòm trong tay Lạc Thiên Quan, thấy thương thuyền chật vật chạy trốn, liền nói: "Đuổi theo, ít nhất chúng ta phải thu hồi một chút lợi tức trước. Chỉ cần thấy có phản kháng, lập tức bắn".
"Vâng". Lạc Thiên Quân trả lời. Vào lúc Diệp Thu rời đi, đã bổ nhiệm gã đại diện toàn quyền tiểu đội Lôi Đình.
Lạc Thiên Quân dùng micro bên trong nói: "Đội 2, đội 3 Phi Ưng phụ trách, cứu viện. Đội 1 Phi Ưng theo tôi truy kích hải tặc phía trước".
Ra lệnh xong Lạc Thiên Quân nói với Diệp Thu: "Có một vị đội trưởng bộ đội đặc chủng đi theo chúng tôi phụ trách hành động lần này. Hắn ở trên máy bay riêng hiệu Phi Ưng 006. Lần này, ba nhánh đội đặc nhiệm Hong Kong trên không điều toàn bộ bộ đội khẩn cấp. Người trên máy bay của đội 1 Phi Ưng đều là đội viên tiểu đội Lôi Đình chúng ta, do bọn họ truy bắt, cũng tiện chỉ huy".
"Tốt. Rất tốt". Diệp Thu cởi trần nửa ngươi trên, nheo nheo mắt.