Mục lục
Cận Thân Bảo Tiêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kể từ sau khi vô tình phát hiện trên người Diệp Thu có thể âm khí tích súc, trong lòng liền luôn xem Diệp Thu là con mồi của mình. Hôm nay cố ý phóng thích âm lực ra ngoài, dụ Diệp Thu đến chỗ này. Trong lòng đơn giản chính là tâm tư giết người đoạt bảo, máu huyết của người có một thân tu vi như Diệp Thu đối với lão mà nói chính là thứ đại bổ. Truyện "
Nhưng sư thật lại khác một trời một vực với nguyện vọng lúc trước. Người không bị giết, bảo không đoạt được, máu không được uống, ngược lại chính mình còn tổn thất một cánh tay trước.
Máu văng khắp nơi, trong nháy mắt liền nhuộm đỏ trường bào trắng như tuyết ở trên người.
Là một cao thủ, nhất định phải có cốt khí. Thà chết đứng, chứ không thể sống quỳ.
Lần này, Huyết Quỷ Lôi Sơn bị chọc giận hoàn toàn.
Chú Lôi sinh khí, hậu quả rất nghiêm trọng.
Cho nên, chú Lôi quyết định chạy trốn để tạm thích ứng trước. Truyện "
Đúng, chỉ là chạy trốn mấy ngày mà thôi.
Giữ được núi xanh, lo gì không có củi đốt. Nghỉ ngơi dưỡng sức, khổ luyện thần công, chờ một ngày, lại đến quyết đấu với Diệp Thu, một đấm đánh thằng nhãi này thành thịt nát. Ăn sạch thịt hắn, uống sạch máu hắn.
Quân tử báo thù, mười năm chưa muộn. Tiểu nhân báo thù ba mươi năm cũng không muộn.
Không thể không nói, loại ý nghĩ này của Huyết Quỷ Lôi Sơn là chính xác, cũng có thể lý giải được.
Lão bởi vì đánh giá thấp thực lực của Diệp Thu, cho nên bản thận bị trọng thương. Sau khi mất đi một cánh tay, hiện tại lão cũng không có thực lực có thể đánh bại Diệp Thu.
Chiến đấu đơn giản chỉ là hai kết quả như vậy. Không phải thắng, chính là bại. Thế hòa là không có khả năng.
Lão không muốn chết, lại không có cách gì giết chết Diệp Thu. Vậy thì đành phải chạy trước.
Huyết Quỷ Lôi Sơn này thật ra cũng là một hán tử lỗi lạc, cũng không nói lời hung ác gì, càng không sau khi đánh thua nói mấy câu linh tinh như "Thằng nhãi, mày chờ đó. Ta về gọi mẹ tới" để tự rước lấy nhục. Cũng không nói tiếng nào, thân thể khom người xuống, liền chạy trốn ra ngoài.
Đây là "Thức liệp báo trong ác điểu tam thức". Mọi người đều biết. Báo săn là kẻ cướp thức ăn trời sinh, cũng là kẻ am hiểu chạy trốn và ẩn nấp trời sinh. Hơi có gió thổi cỏ lay, nó liền tháo chạy không còn chút bóng dáng.
Diệp Thu nằm mơ rồi.
Đây là tuyệt thế cao thủ à? Chính là lưu manh thì có.
Diệp Thu sau khi cắt đứt một cánh tay của Huyết Quỷ Lôi Sơn, liền lui về nín thở tĩnh khí chờ đợi. Tay phải nắm chặt, ngưng trọng chờ đợi công kích mạnh mẽ như mưa rào sau khi Huyết Quỷ Lôi Sơn tức giận.
Người khi đang giận dữ, luôn làm một số chuyện mất đi lý trí.
Diệp Thu biết Huyết Quỷ Lôi Sơn là thuộc về loại nhân vật khác, công kích người này rất khó lòng phòng bị. Cho dù là với thân thủ của Diệp Thu, cũng không chắc có thể tiếp được hoàn toàn.
Nhưng khiến hắn không ngờ chính là, lão già này đánh không thắng liền bỏ chạy.
Muốn chạy? Không có cửa đâu.
Diệp Thu còn muốn từ trong miệng lão tìm được bí mật có liên quan tới chiếc nhẫn, sao chịu để lão đi như vậy chứ?
Hơn nữa, lần này đã kết tử cừu, lần sau lúc lão lại tìm đến mình, nhất định sẽ không xuất hiện quang minh chính đại như vậy.
Diệp Thu không thích cảm giác bị người khác ngầm lăm le, nó khiến hắn cảm giác không an toàn.
Oan trong tay giương lên, dẫn theo một ánh bạc, thân thể giãn ra, tốc độ triển khai toàn diện, đánh ra một khúc xạ tam giác nho nhỏ, người đến bên cạnh Huyết Quỷ Lôi Sơn, nhưng Oan trong tay để ngang phía trước, phong kín con đường chạy trốn của Huyết Quỷ Lôi Sơn.
Huyết Quỷ Lôi Sơn giận dữ, dùng tay trái thiên tân vạn khổ mới giữ được chụp tới, lại một ngọn gió nóng đánh về phía Diệp Thu.
Diệp Thu chỉ hơi né tránh, tránh hướng đánh chính diện của dòng khí kia. Sau đó không đợi lão phản ứng, nhẫn phệ hồn lại lần nữa chuyển động tốc độ cao, hút sạch luồng gió nóng kia.
Chiếc nhẫn giống như đứa nhỏ ăn no, không ngờ phát ra từng tiếng vang ô minh.
Phản ứng dị thường này, Diệp Thu đang ở trong chiến đấu tất nhiên không có chú ý tới.
Huyết Quỷ Lôi Sơn không ngờ tốc độ mình vẫn luôn ỷ vào lại bị Diệp Thu vượt qua, càng không ngờ hắn lại thoáng cái xông tới trước mặt mình, chặn đường đi của mình. Lão biết, thằng nhãi này nhất định sẽ có một bộ cước thần kỳ, nhưng cái này không phải là vấn đề lão tự hỏi bây giờ.
Lão bận nhiều việc, cần chạy trốn giữ mạng.
Phía trước ánh bạc lóe ra, biết rõ trước mặt lại là vũ khí quái dị trong tay người kia. Lão đã được chứng kiến sự sắc bén của nó, cũng từng trải nghiệm qua.
Thân thể chuyển về phía sau, lại chạy về một hướng khác.
Lần này, lại đến phiên Tây Môn Thiển Ngữ luống cuống.
Nàng dọc theo sườn núi này một đường tìm kiếm, không biết là vì nàng may mắn hay là xui xẻo, một khu vực lớn như vậy, lại để nàng ở nơi hẻo lánh này phát hiện Diệp Thu đang đánh nhau với người ta.
Nàng từ nhỏ luyện võ cường thân, cũng có đọc lướt qua về võ thuật. Nhưng mà so với hai người trước mặt này, những thứ trước kia nàng học cũng chỉ có thể gọi là hoa tay múa chân mà thôi.
Quá đặc sắc, đây là cuộc quyết đấu của cao thủ lợi hại nhất mà nàng từng thấy. Nàng đã từng với bạn đi xem thị trường hắc quyền ngầm, những người đánh hắc quyền chém giết cũng không đặc sắc như bên này.
Nàng từng nghe anh nói Diệp Thu là một cao thủ, nhưng không ngờ lại lợi hại đến mức này, nam nhân nghiêm túc tập trung làm việc là có mị lực nhất, nam nhân tập trung chém giết với người khác càng mị lực vô cùng.
Diệp Thu một tay cầm Oan tư thế không chút sợ hãi vọt tới trước.
Tâm hồn thiếu nữ của Tây Môn Thiển Ngữ bị chấn động mạnh. Là một nữ nhân, có thể vì tình hình nguy hiểm của một người đàn ông mà lo lắng, vì thắng lợi mà tung tăn như chim sẻ, thật ra cũng là một loại hạnh phúc.
Hôm nay, nàng đột nhiên cảm nhận được một loại tình cảm khác mà trước kia chưa từng trải qua, bình yên như tình cảm cha mẹ, mập mờ hơn tình anh êm, ngọt ngọt chua chua, ngũ vị giao hợp, mọi tư vị nảy lên trong lòng.
Thật ra, thích một người chỉ là chuyện trong nháy mắt.
Tây Môn Thiển Ngữ còn đang suy nghĩ miên man, liền thấy quái vật áo trắng vừa nãy lao về phía mình.
Chẳng lẽ lão phát hiện ra mình?
Tây Môn Thiển Ngữ khẩn trương, nàng đã chứng kiến thân thủ của quái vật này, biết mình còn lâu mới là đối thủ của lão. Súng lục màu bạc bình thường hay mang trên người phòng thân lúc thay quần áo cũng đã giao cho thuộc hạ, lúc này một chút vật phòng thân cũng không có.
Khiến Tây Môn Thiển Ngữ bó tay chờ chết là chắc chắn không có khả năng, nàng dứt khoát không né, lập tức từ trong hồ nhỏ ngồi cạnh lúc nãy nhảy dựng lên, một cước đá về phía bụng lão quỷ Lôi Sơn đang xông qua chỗ nàng cực nhanh.
Nhưng chân phải nàng đá tới còn chưa kịp rơi xuống, cổ của nàng đã bị vật gì đó bóp chặt. Chân phải thất bại, phía trước nàng đã không còn bóng dáng lão quỷ Lôi Sơn.
Chiến đấu như vậy, thật sự không phải là người có trình độ thân thủ như nàng có thể tham dự. Truyện "
Huyết Quỷ Lôi Sơn luôn miệng cười âm hiểm, khứu giác của lão nhạy cảm, với hương vị máu tươi mới mẻ càng nhạy hơn người thường, đã sớm biết có người chạy tới đây. Trước đó lão tưởng là trợ thủ của Diệp Thu, trong lòng vẫn cảnh giác với bên này. Nhưng lão nhớ rất rõ, lần đầu tiên lão hiện thân trước mặt Diệp Thu, phía sau theo sát mấy khí tức cường giả.
Sau khi chờ trong chốc lát, thấy người tới cũng không có ý ra tay giúp đỡ. Hơn nữa hô hấp của nàng nặng nề, tim đập cũng cực nhanh, căn bản là không giống tố chất thân thể của một cao thủ. Huyết Quỷ Lôi Sơn lúc này mới yên lòng lại, ngược lại còn cảm giác mình yên tâm hơn một phần.
Bây giờ, cô gái này quả nhiên có công dụng. Nếu không thể an toàn chạy trốn, vậy thì bắt nàng làm con tin đi.
Diệp Thu nhìn thấy Tây Môn Thiển Ngữ bị bắt, chỉ đành ngừng truy kích. Nhìn Tây Môn Thiển Ngữ bị kẹp ở cổ khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, còn đang liều mạng giãy dụa, Diệp Thu vừa cười vừa nói: "Tùy tiện bắt người là có thể làm con tin sao? Sống chết của cô ta có quan hệ gì với tôi chứ?"
Diệp Thu lo lắng Huyết Quỷ Lôi Sơn thực sự giết người chạy trốn, lại giải thích: "Tôi cũng không có ý giết ông, chỉ là muốn hỏi ông mấy vấn đề. Thả cô gái này ra, chúng ta từ từ nói chuyện chút".
"Mày muốn hỏi gì?" Huyết Quỷ Lôi Sơn cũng không có ý buông tay, nhưng lại vẻ mặt cảnh giác mà nhìn Diệp Thu, âm u hỏi.
"Chiếc nhẫn kia tên là gì?" Diệp Thu lắc lắc chiếc nhẫn trên ngón tay về phía Huyết Quỷ Lôi Sơn, nói.
Huyết Quỷ Lôi Sơn kinh ngạc nhìn Diệp Thu một cái, hỏi: "Mày không biết à?"
"Không biết". Diệp Thu thẳng thắn gật đầu.
Đây không phải là nói nhảm sao? Nếu biết tôi còn phí công hỏi ông làm gì?
"Nhẫn âm linh. Pháp bảo âm giới nhất đẳng, mày không biết à? Mày từ chỗ nào lấy được?" Huyết Quỷ Lôi Sơn hổn hển nói, giống như việc Diệp Thu không biết chiếc nhẫn này, chính là cực kỳ không tôn trọng lão vậy.
"Tôi sao lấy được không có chút quan hệ gì với ông. Vấn đề thứ hai, trả lời xong là ông có thể đi rồi. Chiếc nhẫn này có tác dụng gì?"
"Cắn nuốt. Cắn nuốt hết thảy lực lượng âm giới". Huyết Quỷ Lôi Sơn vẻ mặt kích động nói. Điều đó chứng tỏ, lão thực sự muốn có được chiếc nhẫn này cỡ nào.
Điềm này thì Diệp Thu biết, vừa rồi cảm nhận càng thêm rõ năng lực cắn nuốt cường đại của nó.
Diệp Thu hỏi: "Ngoại trừ điều này, còn có điều khác không?"
"Vậy còn chưa đủ sao?" Huyết Quỷ Lôi Sơn oán hận nói. "Nhẫn âm linh ở trên tay mày, thì sao ta biết được nó có năng lực gì?"
Diệp Thu có chút thất vọng, hóa ra người này biết cũng không nhiều lắm. Có điều cũng đúng, nghĩ đến trước khi mình phát hiện nó, nó đã mất tích quá lâu rồi.
Nếu không, bảo bối như vậy nếu rơi vào trong tay loại người như Huyết Quỷ Lôi Sơn này, mượn cái này để đề cao tu vi, nói không chừng đã sớm có trận gió tanh mưa máu.
Diệp Thu khoát khoát tay nói: "Được rồi, vấn đề của ta đã hỏi xong. Thả nàng ra, ông đi đi".
"Mày không biết nàng à?" Huyết Quỷ Lôi Sơn lại hỏi. Lão bóp cổ Tây Môn Thiển Ngữ rất hoàn hảo, khiến nàng ngay cả một chứ cũng không nói nên lời.
"Không biết". Diệp Thu lắc đầu. Hắn sợ quái vật kia biết mình quen Tây Môn Thiển Ngữ, lại lấy cô gái này để uy hiếp mình.
Con gái tương đương phiền toái, càng là con gái xinh đẹp càng như thế.
Bạn xem trong tiểu thuyết võ hiệp của Kim Dung, lần nào cũng có người xấu lấy nữ nhân vật chính uy hiếp gã, hết lần này tới lần khác lần nào cũng đều đạt được. Cổ Long thì thông minh hơn, nữ nhân ông viết người này thông minh hơn người kia, người này xảo trá lợi hại hơn người kia, cho nên những nam nhân kia không có cách gì uy hiếp được nữ nhân, ngược lại còn luôn bị các nàng khống chế.
"Được lắm". Huyết Quỷ Lôi Sơn gật đầu, mở miệng rộng ra, cắn về phía cái cổ thon dài nhẵn nhụi của Tây Môn Thiển Ngữ.
Lão mất đi một cánh tay, mất máu quá nhiều, cần máu tươi gấp để bổ sung năng lượng.
Vô Tình

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK