Diệp Thu ôm lấy bờ vai của Lâm Bảo Nhi, đúng là dở khóc dở cười. Một mặt, sau khi trải qua trận chiến sinh tử vừa nãy, thấy Lâm Bảo Nhi mà hắn lúc nào cũng lo lắng vẫn đang an toàn, trong lòng hắn cảm thấy rất vui mừng. Mặt khác, cái phong cách trước sau không như một này của cô ấy đúng là làm cho người ta phải sững sờ.
“Được rồi mà, anh không sao, anh chẳng phải vẫn đang sống khỏe mạnh đây sao?”. Diệp Thu vỗ vỗ vào vai của cô, vừa an ủi vừa nói. Ôm ôm ấp ấp trước mặt bao nhiêu người thế này, Diệp Thu cũng là cảm thấy có chút ngài ngại. Truyện "
“Anh mà không về thì em sẽ chết theo anh”. Lâm Bảo Nhi nói, nhưng cô cũng biết lúc này không thích hợp để ở trong lòng Diệp Thu lâu quá, cô liền đứng thẳng người lùi sang một bên.
Nhiễm Đông Dạ nhìn thấy vết băng bó trên bàn tay của Diệp Thu, thương hắn quá, hỏi: “Diệp Thu, tay anh làm sao vậy? Có phải bị thương rồi không?”.
“Không sao, chỉ là bị thương ngoài da, băng bó rồi”. Diệp Thu vừa cười vừa nói.
“Băng ở đâu vậy? Sao lại băng bó đơn giản thế này? Đi, em giúp anh băng bó lại một lượt”. Nhiễm Đông Dạ kéo cánh tay của Diệp Thu là liền lôi hắn đi về phía sân sau. Người khác đúng là hiếm khi có dịp thấy bộ dạng của đại minh tinh khi quan tâm đến một người khác như thế này.
Kể cả là thằng đần độn thì cũng có thể nhìn ra, mối quan hệ giữa Diệp Thu và Nhiễm Đông Dạ là rất không đơn giản.
“Không cần đâu, không cần đâu”. Diệp Thu vội vàng ngăn lại, thuốc này là Tiểu Bạch có được từ chỗ Long Nữ, mấy loại thuốc bình thường sao có thể so sánh được? Chỉ là băng bó có một lúc như thế này, trên tay đã gần như mất đi cảm giác đau rát, rất là thoải mái, Diệp Thu còn nghi là thịt còn đang được mọc ra cơ. Truyện "
Hơn nữa, cái mảnh vải dùng để băng bó này cũng là được xé từ trên người của Tiểu Bạch, cứ vứt đi như vậy, Diệp Thu cũng cảm thấy có chút không nỡ.
“Vừa bôi thuốc xong, lúc này lại tháo ra, vết thương sẽ rất bị viêm đấy, cứ đợi đến ngày mai rồi băng bó lại cũng được”. Diệp Thu vừa cười vừa nói với Nhiễm Đông Dạ.
Ở gia tộc Tây Môn, Nhiễm Đông Dạ luôn cố gắng khống chế tình cảm của cô với Diệp Thu, lúc nói chuyện cũng là ngữ khí mang hình thức bạn bè, cô cũng luôn giữ một chút khoảng cách với Diệp Thu. Nhưng khi phát hiện Diệp Thu bị thường, trong lúc hoang mang lo lắng, thế là chân tướng mà cô cố gắng che giấu liền được bộc lộ trước mắt mọi người.
Cô mà nhân vật của quần chúng, có một số thứ âu cũng là cần phải băn khoăn.
Đường Quả bước đến nhìn cánh tay của Diệp Thu, nói: “Không sao thì tốt, chú ý đừng động vào nước”.
Đường Quả cách đó không lâu đã có quan hệ ở mức thân mật với Diệp Thu, cô lúc này ngược lại không còn nghĩ thoáng như trước nữa, trước đây cô dám yêu dám hận, tình cảm trong lòng lúc nào cũng có thể biểu hiện trên mặt, nhưng hiện giờ cô cũng học biết cách che giấu một số chuyện trong lòng.
Tây Môn Thiển Ngữ đứng ở một bên, người có hoàn cảnh khó xử nhất chính là cô. Nhìn thấy những hồng nhan tri kỉ của Diệp Thu đứng vây quanh hắn hỏi thăm ân cần, trong lòng cô cũng là trăm ngàn cảm xúc đan xen, cô muốn bước đến hỏi thăm, nhưng cô phát hiện ra căn bản là không có vị trí của mình.
Đang lúc chần chừ không quyết, Thiết Ngưu nét mặt hầm hừ xông đến, cái thân người to lớn của hắn chạm vào Lâm Bảo Nhi và Đường Quả làm cho hai người loạng choạng, suýt chút nữa ngã ra đất.
“Thiết Ngưu, chú ý an toàn”. Diệp Thu một tay kéo lấy Đường Quả, một tay nắm chặt lấy Bảo Nhi, quát.
Thằng cha Thiết Ngưu này, từ nhỏ hắn đã luyện môn võ công phòng thân là ‘thiết bố sam’.
Lại công phu này có hai loại hình thái, một là khi hắn gặp phải nguy hiểm, sẽ tự động xuất hiện chức năng hộ thân, hai là khi hắn tức giận, thì cũng sẽ xuất hiện chức năng hộ thân này.
Thiết Ngưu trong người có thiết bố sam cứ thế xông đến, thân người như của Đường Quả và Lâm Bảo Nhi sao có thể chống đỡ nổi?
“Diệp ca, kẻ nào đánh anh bị thương? Tôi đi tính sổ với hắn”. Thiết Ngưu hùng hồn nói, người thật thà lúc tức giận, thì sẽ càng là đáng sợ kinh khủng.
“Tôi đánh không lại, thì cậu có thể đánh lại chắc?”. Diệp Thu vừa cười vừa nói.
“Tôi sẽ liều mạng với hắn”. Thiết Ngưu nắm chặt nắm đấm, nói.
Diệp Thu khua khua tay, nói: “Không sao đâu, có Tiểu Bạch đi rồi, để lần sau đến lượt cậu đi”.
Thiết Ngưu nghe thấy Diệp Thu nói là Tiểu Bạch đã đi rồi, hắn liền có chút cảm giác chột dạ, hắn quả thực không dám tranh cướp việc đi giết người với Tiểu Bạch.
Con mụ điên ấy, nếu như chọc tức cô ta, thì đến người mình có khi cô ta còn giết.
Tây Môn Thần và hai con trai của hắn là Tây Môn Vĩnh Tín và Tây Môn Vĩnh Thanh nhìn cảnh tượng trước mắt mà há mồm há miệng, người thanh niên này đúng là quá có số đào hoa ya.
Cô công chúa nhỏ của Lâm Gia hình như không hề cảm thấy ghen tuông gì, cũng không biết là Lâm gia có biết được những chuyện trăng hoa của tên tiểu tử này không, chẳng nhẽ họ không để ý gì đến chuyện đó?
Nghĩ như vậy, thế là Tây Môn Thần đột nhiên cảm thấy thằng cháu nội mình thua có chút ngớ ngẩn.
Dù gì đi chăng nữa, về phương diện nữ sắc thì Tây Môn Hướng Đông cũng là cực kì biết giữ mình ya.
Chẳng nhẽ thời đại này đúng là đàn ông không hư hỏng thì phụ nữ không yêu?
Có điều, một số chuyện của giới thanh niên hiện nay, ông ta cũng cảm thấy không thể hiểu được. Có diễm phúc này là phúc phận của hắn, người khác muốn được như thế này chỉ sợ phải tu đến mấy kiếp mới có được.
Tây Môn Thần ho hai tiếng, nhìn Diệp Thu lúc này đang bị vây ở giữa một đám đàn bà, hỏi: “Diệp Thu này, nghe nói cậu gặp phải một chút nguy hiểm, rốt cuộc tình hình là như thế nào vậy?”.
“Haha, cám ơn lão gia tử quan tâm, không có chuyện gì rồi”. Diệp Thu giải thích một cách lờ mờ. Những chuyện này hắn hoàn toàn không muốn nói cho Tây Môn Thần chút nào, hắn cũng không muốn những chuyện này sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống bình thường của gia tộc Tây Môn.
Kẻ địch mà mình phải đối diện CMN đều không phải là người, là một lũ thú vật. Kể cả là dựa vào năng lực kinh tế hùng mạnh của gia tộc Tây Môn, chỉ sợ cũng chẳng chiếm được chút lợi thế nào.
“Ừm, Hongkong thời gian gần đây không được thái bình, mọi người cứ cố gắng ít ra ngoài thì hay hơn. Nếu như ra ngoài thì cũng phải mang theo nhiều bảo tiêu một chút. Nếu như mọi người xảy ra chuyện gì ở đất Hongkong này, thì tôi biết ăn nói thế nào với Lâm lão?”. Tây Môn Thần dặn dò ân cần, nói. Người già thường lão luyện, ông ta biết Diệp Thu không muốn nói nhiều hơn cho nên ông cũng không hỏi nữa.
Nhiều hơn một việc không bằng ít hơn một việc, người làm ăn, cọi trọng nhất là “hòa khí sinh tài”.
“Tôi biết rồi, cám ơn lão gia tử”. Diệp Thu nói một cách cảm kích, bất luận là đối phương xuất phát từ lí do gì, ít nhất thì điểm xuất phát đó của ông ta cũng là thiện ý.
Tây Môn Thần gật gật đầu, quay người lại nói với Tây Môn Thiển Ngữ: “Diệp Thu đã an toàn quay trở về rồi, cháu gọi điện cho anh trai cháu, bảo nó nhanh chóng quay về đi”.
“Vâng, ông nội”. Tây Môn Thiển Ngữ trả lời, đi đến bên cạnh điện thoại cố định để gọi cho Tây Môn Hướng Đông.
Diệp Thu nằm trên cái ghế nằm đặt ở ngoài ban công, Lâm Bảo Nhi đang đấm lưng cho hắn, Đường Quả thì ở trong phòng giúp hắn pha trà, còn Nhiễm Đông Dạ thì đang đưa miếng táo mà cô đã gọt xong đến bên miệng của Diệp Thu, nói: “Bị thương thì phải ăn nhiều hoa quả”.
“Đây là lí luận gì vậy?”. Diệp Thu vừa cười vừa hỏi. Hắn hiện giờ đúng là đang rất hưởng thụ cái được gọi là diễm phúc hiện giờ, ba tiểu mĩ nhân nghiêng nước nghiêng thành vây quanh hắn, chăm sóc cho hắn, làm cho hắn có cảm giác hạnh phúc kiểu chỉ ngưỡng mộ uyên ương không ngưỡng mộ thần tiên.
Nắm đấm của Lâm Bảo Nhi là mềm mại như vậy, tất da màu đen ở chân của Nhiễm Đông Dạ thật là gợi cảm mê hoặc biết bao, cái quần bò bó sát sìn sịt vào cặp đùi thon chắc của Đường Quả, thẳng tắp nhỏ nhắn, mông căng tròn mọng, cứ gọi là thôi rồi.
Chém chém giết giết có ý nghĩa gì chứ? Sao có thể bằng cái cảm giác mĩ miều diệu kì khi có những mĩ nhân như này quấn bên người?
“Là lí luận của em đấy, bảo anh ăn thì anh phải ăn”. Nhiễm Đông Dạ vừa cười vừa nói, cô còn cố ý giơ con dao gọt hoa quả lắc qua lắc lại trước mặt Diệp Thu.
Nghĩ lại cái tối hôm Diệp Thu định sờ mông cô, cô liền không nhịn được cười khúc khích.
“Đông Nhi tỉ tỉ, tỉ cười gì vậy?”. Lâm Bảo Nhi đang đấm lưng cho Diệp Thu, thấy Đông Dạ cười liền tò mò hỏi.
“Chị à, chị đang cười một số người có tật giật mình”. Nhiễm Đông Dạ liếc nhìn Diệp Thu một cái, cười haha, nói.
“Một số người là ai vậy?”. Lâm Bảo Nhi vẫn là không hiểu ý của cô, tiếp tục hỏi một cách ngớ ngẩn.
Diệp Thu liền cố ý làm ra vẻ đau ở vai bên trái, nói: “Bảo Nhi, bên trái, chỗ đấy bị người ta đánh trúng một quyền, đau lắm đấy”.
“Được”. Lâm Bảo Nhi trả lời, nói: “Dùng lực thế nào đây, mạnh, vừa hay nhẹ?”.
“Mạnh đi”. Diệp Thu nói.
Lâm Bảo Nhi liền đứng dậy, nét mặt tràn đầy sự kích động, hai tay đấm thật mạnh vào vai của Diệp Thu.
“Được rồi, được rồi, đấm nhẹ thôi, nhẹ thôi”. Diệp Thu kêu lên, nói.
Tây Môn Hướng Đông đến tận hơn 1 giờ chiều mới quay về, sau khi về liền trực tiếp đến phòng của Diệp Thu.
Thấy hắn ta không sao cả, đang nằm bò trên giường đánh bài với ba cô gái, còn thấy mặt của hắn dán đầy những tờ giấy vẽ những con rùa, Tây Môn Hướng Đông không nhịn được cười, nói: “Nhìn thấy trạng thái hiện nay của anh, chắc là không bị thương tích gì chứ?”. Truyện "
“Không”. Diệp Thu xếp bộ bài trong tay hắn lại, ra hiệu cho Tây Môn Hướng Đông ra ban công nói chuyện.
Tây Môn Hướng Đông cười với ba cô gái, bước theo Diệp Thu ra ban công.
“Có phải là anh để quên vật gì đó không?”. Tây Môn Hướng Đông vừa cười vừa hỏi.
“Ừm, ở chỗ anh à?”. Diệp Thu hỏi.
Tây Môn Hướng Đông lôi một cái điện thoại từ trong túi ra đưa cho Diệp Thu, đó chính là cái điện thoại Diệp Thu đánh rơi trong ô tô, nói: “Ở hiện trường vụ nổ ô tô, cảnh sát phát hiện ra cái này, tôi tìm người bạn nhờ giúp đỡ, mới lấy được nó về”.
“Cám ơn”. Diệp Thu nói một cách cảm kích, nếu như cái điện thoại này rơi vào tay cảnh sát, thì chỉ sợ hoàn cảnh của hắn ở bên này sẽ rất phiền phức, tuy Hongkong là thuộc về Trung Quốc, nhưng họ có quyền lập pháp độc lập ở bên này, nếu như họ quyết tâm muốn truy cứu trách nhiệm với Diệp Thu, thì phía đại lục cũng không dễ can thiệp vào.
“Khách sáo làm gì, chỉ là chuyện nhỏ thôi”. Tây Môn Hướng Đông lại lôi ra một tập tư liệu từ trong túi ra, đưa cho Diệp Thu, nói: “Người mà anh bảo tôi giúp anh điều tra, tôi vừa khéo nhận được thông tin, nghe nói, tối hôm kia hắn đã đến Hongkong rồi”.
“Đến Hongkong rồi?”. Sắc mặt của Diệp Thu lập tức trở nên dữ tợn, Tây Môn Hướng Đông tóm được cảnh tượng này, hắn khẽ cảm thấy kinh hãi trong lòng, người đàn ông khuôn mặt thanh tú, ăn nói nhẹ nhàng lễ phép này, thủ đoạn hành sự có thể nói là cực kì ác man tàn bạo.
Lôi tập tư tiệu trong túi hồ sơ ra, thứ lọt vào mắt đầu tiên là bức ảnh của một người đàn ông.
“Chả trách ya, chả trách ya”. Diệp Thu tự lẩm bẩm một mình: “Chả trách tôi vừa mới đến Hongkong, cái đám quái vật đấy liền đuổi đến đây, hóa ra là sự chăm sóc đặc biệt của người bạn cũ”.
Xem ra mình phải đi gặp mặt người bạn cũ này một chuyến rồi đây.
Diệp Thu quay mặt lại, đưa tấm ảnh cho Tây Môn Hướng Đông, nói: “Dựa vào tầm ảnh hưởng của gia tộc Tây Môn tại Hongkong, tìm được người này chắc là không khó phải không?”.
Tiểu Mùi