Diệp Thu đúng là dở khóc dở cười, chẳng trách người ta nói có tiền có thể sai khiến cả ma quỷ. Mấy trăm đồng đúng là có thể khiến thái độ của bác gái này với mình quay ngoắt một trăm tám mươi độ. Lúc trước còn không cho vào, bây giờ lại lo lắng thời gian làm việc của người khác không đủ dùng.
Dưới ánh mắt khác lạ của các nữ sinh. Diệp Thu chạy tới phòng cảu Lam Khả Tâm. Mặc dù là lần đầu tới, nhưng Diệp Thu đã tìm được vị trí phòng Lam Khả Tâm từ sơ đồ phân bố phòng ngủ ở phòng quản lý dưới tầng.
Điều làm Diệp Thu đờ đẫn là, phòng Lam Khả Tâm lại cửa đóng then cài, không có ai cả.
Chưa tạo bất ngờ cho cô ấy, các cô ấy đã cho mình ngạc nhiên rồi.
“Bạn ơi, cho hỏi bạn biết Lam Khả Tâm đi đâu rồi không?” Diệp Thu chạy tới phòng kế bên phòng Lam Khả Tâm hỏi.
“Không biết”
“Bạn ơi, bạn biết người cùng phòng Lam Khả Tâm đi đâu không?” Diệp Thu lại chạy tới phòng bên trái hỏi.
“Không biết, A…háo sắc…đại háo sắc…Ra ngoài, ra ngoài mau” một cô gái sợ hãi kêu lên.
“Bạn ơi, mình có ý kiến, bạn…”
“Cút, mau cút ra ngoài…có ai không, có tên háo sắc”.
Diệp Thu ôm hộp quà cao quá hơn người, chạy tán loạn, ai bảo hắn chạy tới đẩy cửa phòng ngủ người ta, đang có một bạn gái để trần mát xa ngực trước gương chứ?
Ôi, những bậc cha mẹ đáng thương, ai là cha mẹ đều có muốn con gái mình có bộ ngực lớn. Đáng tiếc, sự thật trái ngược, ai sinh ra chẳng có khiếm khuyết, chỉ có thể dựa vào cố gắng ngày sau để bù đắp lại thôi.
Nhớ tới Đường Quả cứ cố chấp về mặt này, Diệp Thu vô cùng thương xót những cô gái này, nếu không phải một nhóm nữ sinh nghe thấy lập tức hành động, giơ muôi, đĩa, chổi, giá áo xông tơi, câu nói đó hắn có thể nói ra trọn vẹn.
Diệp Thu muốn nói với bạn đó : “Cách bạn mát xa không đúng. Nên đẩy lên trên chứ không phải thuận về phía trước, như thế sẽ chỉ càng nhỏ hơn”.
Một bước sai, từng bước sai, quay lại, chỉ có lệ nghìn thu.
Diệp Thu dám khẳng định, cô gái đó sau này nhất định sẽ hối hận vì hôm nay đã đuổi đi một cứu nhân cao minh mát xa ngực phụ nữ.
Cho tới khi bỏ lại không thấy bóng dáng đám con gái đi dép lê mặc đồ ngủ đâu, Diệp Thu mới tìm một vóc vắng vẻ dừng lại.
Thầm nghĩ, cứ tìm như thế cũng không phải cách. Qua mười hai giờ, sinh nhật này của Lam Khả Tâm không phải cũng kết thúc như vậy chứ?”
Vì vậy, Diệp Thu đành lấy điện thoại gọi điện cho Lam Khả Tâm.
………………………
Hoa Tu-lip trắng, đập vào mắt Lam Khả Tâm là cả căn phòng hoa tu-lip trắng.
Chọn lựa của Minh Hảo chính là căn phòng lớn của Thủy Tinh Cung, diện tích có tới hơn trăm mét vuông. Thiết bị âm thanh cao cấp như vậy, mỗi tấm vải dài màu đỏ trên tường, bàn đá cẩm thạch rộng lớn chiếm nửa non diện tích phòng này, cho dù hai mươi người ngồi quanh dùng bữa cũng không thấy chật chội.
Phòng lớn như vậy được người ta trải đầy hoa tươi. Hoa Tu líp trắng trải đầy các góc trong phòng. Cho dù là trên bàn cẩm thạch, cũng đặc biệt để một bó. Từ xa nhìn tới, giống như một vười hoa, lóe cả mắt. Đó là chín mươi chín bông tu-lip, là cách tỏ tình của Minh Hạo.
Không chỉ Lam Khả Tâm bị việc làm của Minh Hảo là cho bất ngờ, ngay cả ba bạn cùng phòng phía sau cô Lý Trân, Tiết Linh, Lăng Phỉ cũng bị bài trí tỉ mỉ trong phòng làm cho kinh hãi. Ánh mắt ba cô tham lam nhìn những đóa hoa trong phòng, quay mặt nhìn ánh mắt Lam Khả Tâm, rõ ràng có vẻ ghen tị.
Đều là con gái, cô ta dựa vào cái gì mà đáng được người khác đối xử như vậy?
Trong phòng không chỉ đặt hoa tươi,trên bàn cẩm thạch lớn còn đặt đầy chén rượu và các loại thức ăn, đồ ăn vặt, xe đẩy bên cạnh là chiếc bánh hoa quả ba tầng trên có hình trái tim và hàng chữ viết từ bơ “Chúc tiểu thư Lam Khả Tâm sinh nhật vui vẻ, thiết bị âm thanh trong phòng phát ra âm nhạc êm dịu du dương”.
“A, mình biết rồi” Lăng Phỉ đột nhiên lên tiếng, chỉ Minh Hạo nói: “Hôm nay lúc em nghe chương trình phát thanh, có tin nói có người đàn ông thần bí mua hết cả hoa tu-líp màu trắng trong Yến Kinh, người đàn ông thần bí đó có phải chính là anh không?”
Minh Hạo mỉm cười nhìn về phía Lam Khả Tâm, không phủ nhận câu hỏi của Lăng Phỉ, dịu dàng nói : “Biểu tượng của hoa Tu-líp trắng là sự thuần khiết, trong trắng, giống như Khả Tâm, cũng thể hiện tình yêu của anh với Khả Tâm”.
Đôi mắt Minh Hạo càng nồng nàn, điện áp càng lúc càng cao. Ba cô gái đứng phía sau Lam Khả Tâm đều bị điện làm mất phương hướng. Mắt Lam Khả Tâm vẫn trong veo như vậy. Điều này khiến trong lòng Minh Hạo có cảm giác vô cùng thất bại.
“Khả Tâm, làm bạn gái anh nhé. Anh yêu em, cũng sẽ đối tốt với em” Giọng Minh Hạo trầm xuống đầy hiền từ nói, giơ tay định nắm tay Lam Khả Tâm.
Lam Khả Tâm lùi sau một bước, tránh móng vuốt sói của hắn, lắc đầu nói : “Em không thể nhận lời anh được, e có bạn trai rồi”.
“Khả Tâm, chúng ta đều không phải trẻ con nữa, đừng chơi trò này nữa được không. Anh biết, em không có” Minh Hạo nghiêm túc nói.
“Em có thật rồi”.
“Sao từ trước tới nay anh chưa từng nghe nói?” Trong lòng Minh Hạo có chút tức giận, lại cố gắng kềm chế xuống, chỉ Lý Trân, Tiết Linh, Lăng Phỉ phía sau nói : “Các bạn ấy ở cùng em, cũng chưa từng biết chuyện em có bạn trai ?”
“Công việc của anh ấy rất bận, rất ít tới…”
“Lam Khả Tâm” Minh Hạo ngang ngược cắt ngang lời giải thích của Lam Khả Tâm nói : “Nếu đúng là em có bạn trai rồi, thì cứ gọi điện bảo anh ta tới đây, đó không phải là chứng minh tốt nhất sao?Nếu không có, há tất em phải lấy cái cớ sứt sẹo như vậy để từ chối anh?”
Lâm Khả Tâm do dự, không biết có nên gọi điện cho Diệp Thu không.
Giọng ca của Nhiễm Đông Dạ đột nhiên vang lên. Lam Khả Tâm giơ tay tìm trong túi, lầy ra điện thoại sau khi nhìn thấy cuộc gọi tới trên màn hình điện thoại, không biết chuyện gì xảy ra, nước mắt bỗng tràn mi.
Từ thất vọng cực độ tới hạnh phúc vô biên, trong lòng Lam Khả Tâm có cảm giác từ địa ngục bay lên mây cao, cảm giác đó chỉ từ cuộc điện thoại của Diệp Thu mang tới cho cô.
Mong muốn của cô rất đơn giản, rất đơn giản, không biết bao lần cô tự nói với chính mình, đừng cần nhiều như vậy, chỉ cần một chút thôi. Mình thích anh ấy, thích vô điều kiện, thích tới không thuốc chữa rồi.
Có lẽ, từ lần đâu tiên gặp cũng đủ làm nên nhân duyên.
Nhân duyên một đời mình nắm giữ trong tay anh ấy, không thể trốn thoát.
Anh ấy không quên sinh nhật của mình, vậy là đủ rồi.
“Alo, Diệp Thu à?” Nước mắt trên mặt Lâm Khả Tâm chảy ròng, giọng nói cũng tràn ngập vui sướng.
Dáng vẻ này, khiến Minh Hạo đứng phía trước lòng đau như dao cắt, giận dữ nhìn ba cô gái kia. Ba cô đều cúi đầu né tránh ánh mắt của hắn. Chính các cô thề rằng Lâm Khả Tâm chưa có bạn trai.
Cũng đúng là không có mà, bạn trai của cô gái này đều không liên lạc với bạn gái ?.
“Khả Tâm, e đang ở đâu ?” Diệp Thu hỏi.
“Em ở Thủy Tinh Cung, anh ở đâu?” Lam Khả Tâm hồi hộp hỏi.
“Thủy Tinh Cung ? Được, mười phút nữa gặp nhé” Diệp Thu nói, thầm nghĩ, sao cô ấy lại chạy tới Thủy Tinh Cung chứ?
“Ưm, e xuống lầu đón anh” Lam Khả Tâm cầm điện thoại, vội vội vàng vàng chạy xuống dưới, quên cả nghi lễ cơ bản chào Minh Hạo và ba người bạn cùng phòng cô.
“Vào đi” Minh Hạo sa sầm mặt đi vào chỗ ngồi ở ghế sofa trong phòng, mở một chai bia uống ừng ực.
Ba cô gái Lý Trân, Tiết Linh, Lăng Phỉ nhìn nhau, vẻ mặt lo lắng đi tới trước mặt Minh Hạo, cũng không dám ngồi xuống, không dám thở mặnh nữa.
“Không phải các em nói cô ấy chưa có bạn trai sao? Sao bây giờ lại lòi ra một người thế?” Minh Hạo hung hăng liếc ba cô một cái, giọng nói lạnh như băng hỏi.
“Đúng là không có. Anh Hạo, từ trước tới nay e chưa từng nhìn thấy có con trai nào tới tìm bạn ấy, cũng chưa từng nghe thấy bạn ấy gọi điện cho con trai” Lý Trân cẩn thận giải thích.
“Đúng vậy, có phải tìm người đóng giả không? Trên tivi rất phổ biến…” Lăng Phỉ nhỏ tiếng nói.
“Đúng đó. Chúng em đâu dám lừa anh Hạo, không phải anh cũng tìm người điều tra rồi sao?”.
Ánh mắt Vương Hạo lướt nhìn ba cô gái, vẻ mặt lạnh lùng đột nhiên giãn ra nụ cười dịu dàng, vỗ vỗ ghế bên cạnh nói : “Ngồi xuống đi, lát nữa Vương Chính sẽ tới. Xin lỗi, bị người ta cự tuyệt, anh không kiềm chế được. Các em có biết Diệp Thu là ai không?”
Lăng Phỉ suy nghẫm, nói : “Tên này hình như hơi quen, nhưng chưa từng gặp”.
“Người đánh ngã huấn luyện viên quân sự ở trường không phải tên là Diệp Thu sao? Nhưng hình như anh ta đã rời trường rồi” Lý Trân nghiêng đầu nghĩ ngợi nói.
Minh Hạo là ông chủ của doanh nghiệp liên quan tới trường học, thường xuyên giao tiếp với học sinh của đại học Thủy Mộc. Hắn cũng từng nghe nói có một học sinh, đánh ngã huấn luyện viên khi học quân sự, chủ yếu là chuyện này lúc đầu quá chấn động, ai cũng bàn tán sôi nổi.
Vì thời gian lâu rồi. Minh Hạo cũng bận phát triển công việc của mình, không chú ý tới nhân vật có tiếng trong trường này nữa. Bây giờ nghe bọn họ nhắc tới, mới nghị ra đúng là có người như vậy.
Thầm nghĩ, nếu bạn trai của Lam Khả Tâm đúng là Diệp Thu đó, nếu mình tranh giành với hắn, đúng là không phải đối thủ của hắn rồi.
Mình lại không muốn cứ thế mất đi Lam Khả Tâm, bỏ qua cô gái đơn thuần mang dáng dấp tình yêu đầu đẹp đẽ của mình.Nếu như vậy, xung đột là chuyện chắc chắn rồi.
Vì thế, Minh Hạo liền rút điện thoại gọi cho Vương Chính, nói : “Đại minh tinh, họp xong chưa? Lúc nào tới ? Lúc tới gọi thêm vài người nhé. Gọi các đám dân chơi của cậu tới, càng đông càng náo nhiệt”.
Sau khi có được câu trả lời chắc chắn của Vương Chính, Minh Hạo lại gọi tới số của anh họ Tôn Diệu Uy của hắn, nói: “Anh Họ, anh thường ơ nơi này, có quen với người của Thủy Tinh Cung không?”
“Quen, có thể không quen sao ? Anh chính là hội viên thẻ vàng ở đây. Sao? Xảy ra chuyện gì?” Giọng Tôn Diệu Uy oai phong truyền tới.
“Ha ha, không có gì. Nếu em với người ta có xảy ra xung đột gì, phải nhờ anh họ giải vây giúp em”.
“Yên tâm đi, có chuyện gì cứ gọi điện cho anh. Ở Thủy Tinh Cung này, anh tuyệt đối không thể để em bị người ta ăn hiếp. Cho dù em có làm gì cô gái đó ở đây, cũng không ai dám tới nói gì hết”.
“Cảm ơn anh họ”.
“Anh chơi vui vẻ đi, có chuyện em sẽ gọi anh” Minh Hạo tươi cười cúp máy.
Gọi xong hai cuộc điện thoại này, tâm trang Minh Hạo hoàn toàn thoải mái, trong lòng suy nghĩ, có nên giáo huấn bạn trai Lam Khả Tâm chút không, cho hắn tới đồn công an.
Đối với chuyện thế này, anh họ chính là người khá tài năng. Hắn cũng vô số lần khoe khoang kinh nghiệm thành công của hắn trước mặt mình.
Ở cửa Thủy Tinh Cung, Lam Khả Tâm vẻ mặt lo lắng chờ đời, trên mặt là nụ cười ngượng ngùng, cho dù ai đi qua trước mặt cô, cũng không khỏi nhìn cô gái xinh đẹp thân hình cao mảnh khảnh đầy khí chất này.
Còn có người chạy tới gần, Lam Khả Tâm không có kinh nghiệm đối phó với những người này, cũng không để ý, không quan tâm. Cho dù họ nói gì, cô cũng không nói nửa lời, những người đàn ông đó hết cách, chỉ đành ngượng ngùng rời khỏi.
“Trong vòng mười phút chạy tới nhé”. Diệp Thu nằm trên ghế sau nói.
“ Ok, bảo đảm không lỡ việc chính của Diệp thiếu gia”. Trương Thắng cười ha ha trả lời, trong lòng lại vô cùng phiền muộn, sớm biết vậy để tài xế lái, mình tranh việc này muốn thể hiện một chút, không ngờ lại bị Diệp thiếu gia không ngừng thúc dục.
Hắn cũng không ngẫm lại, lúc hắn tới, chính là mắng cho tài xế một trận té tát, từ Ấp Bắc chạy tới đường Học Sĩ không tới ba mươi phút.
Kỹ thuật lái xe của Trương Thắng không tệ, mới chín phút, chiếc xe đã quẹo vào bãi đỗ xe ở cửa Thủy Tinh Cung.
Ánh mắt Diệp Thu khác hẳn ngày thường, từ xa đã nhìn thấy Lam Khả Tâm đứng trên bậc thang, nói :“Cho tôi xuống đi”.
Trương Thắng vội vàng cho dừng xe lại, chiếc xe sau ấn còi liên tục, hắn cũng không có ý định đi.
“Đang đợi anh sao?” Diệp Thu ôm hộp quà đột nhiên xuất hiện bên cạnh Lam Khả Tâm, miệng cô ngạc nhiên thành hình chữ O, rõ ràng bị kinh hãi rồi.
Mắt cô chớp chớp nhìn thẳng phía trước bậc thang, sợ bỏ qua bóng hình Diệp Thu, không ngờ Diệp Thu lại đột nhiên từ bên cạnh xuất hiện trước mặt mình.
“Cảm ơn anh” Lam Khả Tâm nhận quà Diệp Thu đưa tới, không cúi đầu nhìn quà là gì, mắt lại chăm chú nhìn khuôn mặt Diệp Thu.
Cảm giác lâu rồi không nhìn thấy Diệp Thu, trong lòng rất nhớ rất nhớ anh ấy. Cho nên, mỗi lần gặp mặt, mình luôn nhìn anh ấy tham lam như vậy, giống như kẻ điên.
Con gái sở dĩ điên dại là vì yêu rất sâu đậm.
“Sinh nhật vui vẻ” Diệp Thu dịu dàng nói.
“Diệp Thu, anh thật tốt” khóe miệng Lam Khả Tâm giãn ra, cười hạnh phúc.
o0o