Quách Trí Dũng có chút kinh ngạc nhìn Diệp Thu một cái, thấy hắn cúi đầu không nhìn bất kì người nào đang có mặt, có chút không hiểu lí do hắn làm như vậy.
Ông ta trước đó khi tìm Giang Án Tử để nói chuyện thì đã hiểu được việc Giang Án Tử muốn giới thiệu Diệp Thu đảm nhiệm chức vụ đội trưởng tiểu đội Tử La Lan, mà lúc đó đang là thời gian giữa của đại hội đặc chủng binh, lúc đó Diệp Thu đã trở thành con ngựa đen chói sáng nhất trong đại hội lần này. Ấn tượng của Quách Trí Dũng về hắn là rất không tồi, cho nên đã đồng ý với Giang Án Tử sẽ nói vài câu tốt đẹp về Diệp Thu với bên trên.
Thế nhưng sự việc có biến, Lâm Gia đột nhiên chen chân vào, đem đội trưởng đội đột kích Mãnh Hổ là Lâm Lập điều động về, đồng thời có ý muốn đẩy hắn làm chức đội trưởng tiểu đội Tử La Lan. Lúc này thì lời mà Quách Trí Dũng Quách phó tổng tham mưu chỉ có thể giấu trong lòng.
Về mặt quân sự, địa vị của Lâm Gia không phải là người bình thường có thể tưởng tượng ra được.
Quách Trí Dũng biết Giang Án Tử sẽ có chút tinh thần chống đối, nhưng không ngờ cô lại ngang bướng thế này. Còn Diệp Thu bình thường tạo cho ông ta cảm giác rất thông minh thì bỗng nhiên cũng trở nên cố chấp, thậm chí làm ông ta cảm thấy sự cố chấp của Diệp Thu có chút ngu xuẩn, hà tất phải đối kháng một cách quyết liệt với Lâm Gia?
Thời gian mà Diệp Thu bước vào giới quân sự vẫn là rất ngắn, thậm chí là chưa đến 1 năm. Cứ làm chức phó đội trưởng tiểu đội Tử La Lan trong vòng hai năm, đợi đến khi Lâm Lập đánh bóng tên tuổi xong hoặc thăng chức khác, thì hắn mới thay chân, thế chẳng phải là tốt hơn sao?
Đúng là người trẻ tuổi ya, vẫn còn có chút quá xốc nổi, không biết tính quan trọng của hai chữ “chờ đợi” trong giới quan trường.
Diệp Thu và Lâm Lập không nói gì, Giang Án Tử và cục trưởng Lí cũng không nói gì. Những người khác đều có thể không nói gì, nhưng ông ta thì phải nói.
“Mọi người cứ im lặng vậy cũng không phải là cách, kiểu gì cũng phải thảo luận ra cách giải quyết, cục trưởng Lí, ông có kiến nghị gì?”.
“Ý của tôi đương nhiên là chiếu theo sự bổ nhiệm của bên trên mà làm, lần bổ nhiệm này được thông qua vô số lần thảo luận của bên trên mới được quyết định, đương nhiên là phải chấp hành, nếu như tất cả mọi người đều không phục tùng sự bổ nhiệm của cấp trên, vậy thì sau này chúng ta còn làm việc kiểu gì?”. Giọng nói của cục trưởng Lí không thân thiện, vẫn cố tình chụp cái mũ không phục tùng mệnh lệnh của tổ chức lên đầu Diệp Thu và Giang Án Tử.
Quách Trí Dũng biết hắn là người của Lâm Gia, có phản ứng như vậy thì cũng không có gì là lạ. Hành vi của Diệp Thu và Giang Án Tử quả thực làm cho người của phái Lâm Gia cảm thấy quyền uy của chúng đang bị thách thức.
“Đội trưởng Giang, ý kiến của cô thì sao?”. Quách Trí Dũng lại xoay mặt lại nhìn Giang Án Tử, hỏi.
“Tiểu đội Tử La Lan được thành lập đến nay, chức vụ đội trưởng luôn là được tuyển chọn từ trong nội bộ. Bởi vì tôi có niềm tin kiên định vào sự ưu tú của các thành viên tiểu đội Tử La Lan, càng tin tưởng kiên định hơn vào người được lựa chọn từ trong các thành viên, tin tưởng vào năng lực trác việt và sức cuốn hút về nhân cách của người đó. Anh ta có thể dẫn dắt những người chấp nhận phục tùng anh ta, cùng với các đồng đội của anh ta tiến về sự huy hoàng”.
Giang Án Tử quay đầu lại nhìn Diệp Thu một cái, dùng ngữ khí trước giờ không thể nghiêm túc hơn của cô, nói: “Tôi tin chắc, Diệp Thu chính là một người lãnh đạo như vậy. Anh ta sẽ là một người đội trưởng xuất sắc. Tôi hi vọng tổ chức có thể xem xét ý kiến của toàn thể các thành viên của tiểu đội Tử La Lan. Lựa chọn cho tiểu đội Tử La Lan một người dẫn đường thích hợp nhất”.
“Ý kiến của toàn thể các thành viên?”. Cục trưởng Lí sắc mặt nham hiểm, nhếch mép cười gian trá, nói: “Chỉ sợ đó là sự thiên vị của đội trưởng Giang thôi, có ai không biết phụ thân hắn là Diệp Trọng. Còn cô là….”.
“Lão Lí”. Quách Trí Dũng gõ gõ vào mặt bàn, ánh mắt sắc nhọn nhìn cục trưởng Lí. Sự sắc lạnh trong ánh mắt đó làm cho cục trưởng Lí nghẹn họng, bỗng không nói được câu nào nữa.
Cục trưởng Lí lúc này mới nghĩ đến thân phận của phó tổng tham mưu Quách Trí Dũng, cười một cách ngượng ngùng, không dám nói thêm gì về vấn đề này.
Diệp Thu dùng ánh mắt ngẫm nghĩ nhìn về phía cục trưởng Lí, trong lòng thì đang cân nhắc xem lúc nào thì trả đũa lại hắn. Giang Án Tử thì ánh mắt lạnh băng mà hung hãn nhìn hắn, ý muốn giết người trỗi dậy, bàn tay ép chặt xuống mặt bàn trắng bệch đi, giống như là lúc nào cũng có thể xông lên liều hết với lão già này vậy.
Diệp Thu nhìn Giang Án Tử cười cười, ra hiệu cho cô không được xốc nổi.
Giang Án Tử cũng biết nóng nảy là không nên, nếu như lúc này có xung đột với cục trưởng Lí, chỉ sợ tất cả mọi chuyện sẽ phát triển theo hướng mình không mong muốn.
Bọn Lâm Gia đó, sau khi bị kiếm cớ gây sự mà toàn lực hành động thì sẽ rất đáng sợ, không ai có thể địch lại.
Lúc này, Lâm Lập từ đầu đến giờ chỉ im lặng bỗng nhiên mở miệng nói.
“Tôi không phải là hoài nghi sự trung thành của đồng chí Diệp Thu, bất kì một người lính nào của Trung Quốc, đều sẵn sàng hi sinh xương máu vì bất nước mình, có chiến tử trên sông núi của đất nước thì cũng hề thấy hối tiếc. Có điều tôi có một chút hoài nghi….Phụ thân của đồng chí Diệp Thu, hành vi của ông ấy đã làm nhục đến danh dự và sự tôn nghiêm của một người quân nhân. Đồng chí Diệp Thu, có thể có phương pháp gì để chứng minh sự trung thành của đồng chí không?”. Lâm Lập lúc này như một con rắn độc, chỉ đứng ở bên cạnh khoanh tay đứng nhìn, đợi đến cơ hội thích hợp nhất, đột nhiên lao ra cắn một phát chí mạng.
Vụ án của Diệp Trọng đã được định nghĩa, Lâm Lập nói như vậy hoàn toàn sẽ không làm cho người khác cảm thấy có gì không đúng cả.
Phản đồ, há chỉ đơn giản là làm nhục danh dự và sự tôn nghiêm của quân nhân?
Lâm Lập sau khi nói xong, lại cúi đầu xuống, không biết trong đầu hắn đang nghĩ gì nữa.
Mà không khí căng thẳng của phòng họp bởi vì lời nói này của hắn mà như được đổ thêm dầu vào lửa.
Giang Án Tử nắm chặt tay lại, những tiếng rắc rắc kêu liên hồi.
Diệp Thu đầu tiên là sắc mặt trắng bệch, dường như là đột nhiên mất quá nhiều máu vậy, sau đó từ từ khôi phục được sự bình tĩnh, cười lạnh lùng nhìn Lâm Lập lúc này đang cúi thấp đầu.
“Vậy anh có thể lấy thứ gì để chứng minh sự trung thành của mình?”. Diệp Thu ngẩng đầu cao, nhìn Lâm Lập hỏi vặn lại.
“8 tuổi nằm trong kế hoạch đào tạo Tiềm Long thiếu niên của Trung Quốc, 8 năm sau tốt nghiệp với thành tích xuất sắc nhất toàn trường. 16 tuổi tòng quân, 7 lần lập tam đẳng công, ba lần lập nhị đẳng công, hai lần lập nhất đẳng công. Đồng thời giành được danh hiệu người lính gương mẫu mũi nhọn, quân nhân ưu tú hai năm, huy chương 8/1. Năm 20 tuổi vào đội đột kích Mãnh Hổ, 61 lần hoàn thành các nhiệm vụ, các nhiệm vụ phối hợp với đồng đội hơn trăm lần. Năm 25 tuổi đảm nhận chức vụ đội trưởng đội đột kích Mãnh Hổ. Nếu như các vị đều không lạ gì đối với đơn vị bộ đội này, lí lịch sau này tôi chắc cũng không cần giới thiệu nữa. Người đàn ông của Lâm Gia, ai cũng là nam tử hán sắt đá. Kể cả quốc gia bảo chúng tôi đi chết, chúng tôi cũng sẽ không trau mày một cái”.
Chả trách có người đánh giá Lâm Gia nhiều anh tài, những lời này của Lâm Lập đúng là như sấm đánh bên tai, nghe thôi mà cũng làm Diệp Thu có chút động lòng, hắn nghĩ hay là nhường bố vị trí này cho hắn đi cho nhanh.
Từ khi còn nhỏ đã bắt đầu được đào tạo như mầm non quân nhân, lấy quân đội làm nhà, lấy quốc gia làm nhà, lập được bao nhiêu chiến công hiển hách.
Tuy những thứ mà hắn nói là chỉ là lí lịch, nhưng Diệp Thu biết, muốn giành được 7 lần tam đẳng công, 3 lần nhị đẳng công, 2 lần nhất đẳng công, cần phải bỏ ra bao nhiêu mồ hôi, nước mắt và máu, trên người phải có bao nhiêu những vết thương.
Chính những trụ cột quân nhân này, đã chống đỡ cho sự an nguy dân tộc của Trung Quốc, cũng chính họ là những người bảo vệ cho sự phát triển nhanh chóng của nền kinh tế nước nhà.
Diệp Thu trong mồm có chút đắng chát.
Bản thân mình không thể từ bỏ ya.
Lâm Lập từ bỏ thì hắn vẫn có thể quay về làm đội trưởng đội đột kích Mãng Hổ, hoặc giả dựa vào thế lực của Lâm Gia có thể xắp xếp cho hắn chức vụ càng tốt hơn.
Còn nếu như mình từ bỏ thì sao?
Phụ thân sẽ vĩnh viễn là kẻ phản đồ làm nhục đến danh dự và sự tôn nghiêm của quân nhân trong mắt người khác, cuộc chiến của mình với Án Thanh Phong sẽ vĩnh viễn ở vào thế bất lợi. Án Thanh Phong sẽ dựa vào sức ảnh hưởng của Án Gia, từ từ đè nén mình trông một không gian không thể phát triển, ngọ nguậy được.
Cũng giống như lần này.
kedochanh