“Anh cũng chỉ hát được bài này thôi,những bài khác anh cũng đầu hàng”.Diệp Thu cười nói.
“Em cũng thích nghe chị Đông Nhi hát,đáng tiếc em nghe chưa xong,lâu lắm rồi không gặp chị Đông Nhi,không biết bây giờ chị ấy khỏe không”Lam Khả Tâm cười nói,trong đầu đột nhiên nhớ tới cảnh tượng lần đó vô tình mình chạm phải Diệp Thu và Nhiễm Đông Dạ,sau tai và cổ đều đỏ ửng lên,không dám nhìn vào mắt Diệp Thu nữa.
Cũng bắt đầu từ lúc đó,cô và Nhiễm Đông Dạ trở thành chị em tri kỷ.Nhiễm Đông Dạ kể cho mình biết bao chuyện của Diệp Thu và mình.Hai người gặp nhau,hai người xa cách,nỗi nhớ của cô,rồi họ lại tương phùng,và tình yêu của họ.
Cô bị cảm động bởi tình cảm của họ,cũng dần dần tiếp nhận cách yêu kỳ quái này.
“Cô ấy rất khỏe,vẫn đang ở Hồng Ko6ng,chắc cũng sắp về rồi.”.Diệp Thu thấy cô đột nhiên đỏ mặt,kỳ lạ hỏi:”Em sao thế?”
“Không sao,không sao”.Lam Khả Tâm vội vàng xua tay,mặt cô càng thêm đỏ,như trái hồng chín.
Cô tưởng bị Diệp Thu nhìn thấu suy nghĩ trong lòng,càng muốn che dấu,càng khiến người khác nghi ngờ.Đúng là đứa trẻ không hợp với nói dối.
Diệp Thu thông minh như vậy,lập tức nghĩ ra mấu chốt của vấn dề,cũng cảm thấy có chút thẹn thùng.lần đó đúng mình quá sơ suất,nếu không phải lúc đó,không để Lam Khả Tâm nhìn thấy*** của mình thì tốt.
Sau Diệp Thu,micro nhanh chóng bị Vương Chinh mang tới cho đám bạn hắn chiếm giữ.Bọn họ không muôn cho Diệp Thu cơ hội lên trên chơi trội nữa.
Ba người Lý Trân,Tiết Linh và Lăng Phỉ đột nhiên chạy tới,mỗi người cầm một món quà nhỏ,cười nói: “Khả Tâm ,sinh nhật vui vẻ nhé!”
“A,còn qùa nữa,mình không thấy mọi người đi mua đấy”,Khả Tâm kinh ngạc nói,sau đó vui vẻ nhận lấy nói: “Cảm ơn chị cả, cảm ơn chi hai, cảm ơn chi ba”.
Vì trong khoa khảo cổ chỉ có nữ sinh là Lam Khả Tâm, nên cô ở cùng phòng với sinh viên khoa khác.Bình thường tính tình cô cũng ôn hòa,con người cũng chịu khó,ở cùng những người bạn kia cũng không tệ.
Tất nhiên,đó là suy nghĩ của chính cô.Trước đây quả thực những người bạn cùng phòng này rất thích Lam Khả Tâm,nhưng thời gian qua đi,con người thay đổi,Minh Hạo không ít lần mời họ đi ăn cơm,dẫn họ đi quán bar chơi,còn tặng không ít quà lớn nhỏ,bọn họ cũng chỉ có thể bán đứng bạn cùng phòng ngốc nghếch đó.
“Tất nhiên là có quà rồi.Lúc bọn mình đón sinh nhật ,không phải bạn cũng lén chuẩn bị quà sao?”Lý Trân cười,lấy tay chọc chọc Lam Khả Tâm nói: “Không mở ra xem là gì sao?”
Lam Khả Tâm cười gật đầu ,cẩn thận mở quà ba bạn cùng phòng ra.
Lý Trân tặng cô một hộp sô cô la Swissthin,Tiết Linh tặng một hộp nhạc,Lăng Phỉ tặng sách.Vì Lam Khả Tâm thích nhất chính là đọc sách.
“Cảm ơn mọi người,em rất thích quà của mọi người.”Lam Khả Tâm vẻ mặt cảm kích nói vói ba bạn cùng phòng.Mạc dù quà không giá trị, nhưng đều là những thứ cô thích.
“Cảm ơn cái gì? chúng ta đều là chị em tốt mà”Lăng Phỉ ôm Lam Khả Tâm nói,liếc liếc chiếc hộp lớn trong lòng mà cô vẫn không nỡ bỏ xuống nói: “Đây là quà bạn trai tặng, còn không mở ra cho bọn này xem thử.”
Diệp Thu thản nhiên nhìn Lăng Phỉ một cái,cũng không vạch trần trò vặt này của cô,thật la thiếu suy nghĩ.
Nếu Lam Khả Tâm thích,hắn có thể tặng cô xe của hãng Ferrari làm kỷ niệm,du thuyền xa hoa thậm chí là máy bay trực thăng.Hơn nữa, còn máy đảo tư nhân phong cảnh tuyệt đẹp dưới danh nghĩa của mình,hắn cũng không ngại chuyển sang tên của Lam Khả Tâm.
Nhưng thế thì sao,Lam Khả Tâm không thích những thứ đó.
Diệp Thu từng gặp bố Lam Khả Tâm,mặc dù không rõ bố cô làm nghề gì,chỉ dựa vào mấy vệ sĩ áo đen theo sau ông cũng có thể đoán ra Lam Khả Tâm không thiếu tiền.
Bộ tây phục đầu tiên của mình cũng là do Lam Khả Tâm mua cho mình,lại thêm hai bộ của Lý Đại Tráng và Dương Nhạc,mấy chục vạn tiền quần áo cô chẳng hề chớp mắt dùng thẻ mua về.Cô gái như vậy có thiếu tiền sao?hay là thiếu trang sức giá trị?.
Lam Khả Tâm nhìn Diệp Thu một cái,cười hỏi: “Em có thể mở ra không?”
Diệp Thu thương xót giơ tay sờ sờ đầu Lam Khả Tâm,nuông chiều nói: “Đó là của em, tất nhiên có thể mở rồi”.
Lam Khả Tâm ngượng ngùng gật đầu trong lòng cảm thấy hạnh phúc bởi hành động thân thiết của Diệp Thu, cẩn thận bóc giấy gói quà ra.Lúc trông thấy món quà bên trong hai mắt mở lớn,sau đó nước mắt rơi lả tả.
Ba cô gái nhìn thấy món quà trong hộp nhìn nhau cười,sau đó cùng bĩu môi.Người đàn ông này muốn lãng mạn cũng cần có tiền bạc làm gốc .Cho dù đặt chỗ ở quán ăn Tây có phong cách ,cũng phải có hai tảng thịt bò ngon,còn rượu nho những thứ đó đều cần tới tiền.
Thời đại thay đổi rồi,không phải là thích tặng một món quà rách nát thì chính là lãng mạn.
“Hả,đây là cái gì thế?”Giọng Lý Trân nhấn mạnh hỏi
“Hình như là một món đồ chơi,nhưng lại không giống ….hai chiếc lá cây?”Tiết Linh cũng nói với ngữ khí khác lạ,còn dùng ánh mắt dò hỏi nhìn Diệp Thu,đợi câu trả lời của hắn.
“Ha..ha ..mọi người đoán sai rồi ,chắc là đồ chơi làm từ lá cây” Lăng Phỉ cười khanh khách nói.
Ba cô đều ra sức biểu diễn,tất nhiên là rất “tự nhiên”thu hút sự chú ý của những người khác tới bên này.
Vì vậy âm thanh không hay liên tiếp vang lên.
“Xời,đây là đồ chơi gì thế?Nếu tôi mang thứ đồ chơi này tặng bạn gái mình,cô ấy dẽ cho một cái bạt tai”
“Không có tiền thì đừng có mơ tưởng tới lãng mạn,chỉ khiến người ta cảm thấy tức cười”.
“Đúng thế,đây là món quà keo kiệt nhất tôi từng thấy”.
“Các người im miệng hết đi” Lam Khả Tâm đột nhiên quát lên với họ,khuôn mặt thanh tú đỏ bừng, ánh mắt hung ác mà khinh thường nhìn đám người vô vị này,vô cùng tức giận.
Họ biết cái gì? Họ không biết gì hết.
Mọi người nhìn nhau,không ngờ cô gái yếu đuối nho nhã này lúc nổi giận lại kinh khủng tới vậy.
*****************************
“Diệp Thu ,anh có mong muốn gì?” Bên hồ nước cạn ở đại học Thủy Mộc,Lam Khả Tâm đột nhiên lên tiếng hỏi.
Diệp Thu nhìn tóc Lam Khả Tâm bị gió thổi bay,che đi nửa khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú,quần dài vải bông màu trắng cũng bị gió thổi bay phấp phới,đón gió bay lên.Hình ảnh như vậy khiến hắn cảm thấy ấm áp dịu dàng.
“Ai cũng có nguyện vọng” Diệp Thu nói: “ Anh cũng có”
“Nguyện vọng của em chính là ,có thể ở trong rừng phong nhìn không thấy điểm cuối,nằm trên lá phong đầy mặt đất yên tĩnh mà dọc sách.”Lam Khả Tâm cười hạnh phúc, nguyện vọng của cô đơn giản,đơn thuần tới vậy,như nụ cười của cô vậy.
“Nguyện vọng này rất đơn giản” Diệp Thu cười nói, ngất ngây với nụ cười của cô.
“Quê em là quê của cây phong,tới mùa thu lá phong đỏ khắp núi đồi,đứng trên đỉnh núi nhìn không thấy bờ,giống như đại dương màu đỏ.Có gió thổi tới,cây phong ở đó đều sẽ lắc lư theo,giống như sóng biển màu đỏ đang nhấp nhô vậy.”Lam Khả Tâm vẻ mặt say sưa miêu tả.Diệp Thu cũng nghe rất nhập tâm,có thể sống ở nơi như vậy, vứt bỏ trách nhiệm và tranh đấu,cuộc sống hạnh phúc biết bao.
Diệp Thu thầm hạ quyết tâm,sau khi trách nhiệm lần này trên mình hoàn thành,sẽ dẫn cô gái mình yêu đến quê hương của cây phong nghỉ ngơi.
“ Em thích nhất là nằm trên lá rụng đầy mặt đất đọc sách.Lúc nhỏ, em còn dùng lá phong làm thành một con búp bê rất đẹp.Con búp bê đó cao như em,cũng lớn như em,ở cùng em vài năm,là người bạn tốt nhất khi em còn nhỏ.Nhưng em làm mất nó rồi,vì chuyện này mà em khóc bao lâu.”Lam Khả Tâm đỏ mặt,ngượng ngùng nói.
“Sau này,anh sẽ tặng em một con búp bê làm từ lá phong”Diệp Thu nói
“Thật sao?”Cô gái ngạc nhiên mừng rỡ hỏi
“Thật”Diệp Thu nghiêm túc gật đầu.
Lúc Lam Khả Tâm gọi điện nói với Diệp Thu sắp tới sinh nhật cô,Diệp Thu đã suy nghĩ tặng quà gì cho Lam Khả Tâm,rồi nhớ ra cuộc nói chuyện giữa họ lúc trước.
“Đúng,tặng cho cô ấy một con búp bê làm từ lá phong”.Trong lòng Diệp Thu đã ra quyết định ,lập tức gọi điện thoại cho Trương Thắng để cậu ta lập tức chuẩn bị món quà đó.
Mặc dù bây giờ là mùa xuân,còn lâu mới tới mùa lá phong nhuộm đỏ,nhưng có tiền có thể sai khiến cả ma quỷ.Trương Thắng để hoàn thành nhiệm vụ Diệp Thu giao phó,đã thu mua lá phong tươi ở khắp nơi.Sau khi mua được lá phong,lại mời thợ thủ công có tiếng nhất Yến Kinh dùng lá phong làm thành một con búp bê lá phong cao một mét sáu sáu.Đây chính là chiều cao tiêu chuẩn của Lam Khả Tâm,vì Lam Khả Tâm từng nói, trước đây đã đánh mất con búp bê cao như cô.
Nhìn thấy con Búp bê lá phong,chấn động của Lam Khả Tâm không nghĩ cũng biết,không chỉ là cảm giác quý giá mà còn có tình cảm của người mình yêu nhất trong đó.
“Anh vẫn nhớ?” Lam Khả Tâm chớp mắt hỏi Diệp Thu.
“Mỗi câu em nói anh đều nhớ” Diệp Thu gật đầu.
Nước mắt lại chảy nhòe hai mắt,sau đó không kiêng nể chảy theo má xuống,Lam Khả Tâm nhào vào lòng Diệp Thu, ôm chặt lấy hắn.
Đây là người đàn ông thuộc về mình.
Nghe nói lúc bạn vô tình,nhặt một mảnh lá phong,người cùng sống một đời với bạn sẽ xuất hiện trong vòng một tuần từ khi nhặt lá phong.
Lúc Lam Khả Tâm rời quê,nhặt môt chiếc lá phong kẹp trong nhật ký,lên trên tàu hỏa,cô gặp được Diệp Thu.
Không tin bạn cũng thử xem?
o0o