Về tới nơi quen thuộc của mình, trong lòng Diệp Thu có cảm giác thân thiết như lá rụng về cội. Từ lúc xuống xe taxi, Diệp Thu liền đi bộ vào biệt thự Lam Sắc. Bây giờ là hơn một giờ sáng, ba cô gái bên trong biệt thự Lam Sắc chắc là đều ngủ rồi?
Nhớ tới bọn họ, khóe miệng Diệp Thu khẽ nhếch lên. Trầm Mặc Nùng có chứa mùi thơm cơ thể mê người, Đường Quả lương thiện đáng yêu, còn có Lâm Bảo Nhi đơn thuần giống như một trang giấy trắng nhưng lại chỉ sợ thiên hạ không loạn, nếu sáng ngày mai bọn họ vừa tỉnh giấc lại thấy trong phòng có nhiều hơn một người, có cảm thấy rất kinh ngạc không?
Diệp Thu nhớ tới biểu hiện Lâm Bảo Nhi có thể có, liền không nhịn được cười. Từ trước ông bảo hắn tới làm công việc vệ sĩ này, cho tới hiện giờ đã hòa hợp với bọn họ là một chỉnh thể, là về mặt tâm hồn. Rất nhiều việc đã xảy ra, vị trí giữa bọn họ cũng có thay đổi.
Lúc Diệp Thu đang đi vội, thấy một bóng đen theo sau mình. Diệp Thu không nói gì, đi thẳng tới bên cạnh tòa giả núi ở tiểu khu bên cạnh, cười nói” Ra đây đi, cảm thấy lâu rồi không gặp cậu, thật là có chút nhớ cậu.”
Một người mặc âu phục vừa sát người, Tiểu Bạch đeo gang tay màu trắng nhẹ nhàng xuất hiện trước mặt Diệp Thu. Vẻ mặt thanh tú khiến người ta phải đố kỵ. Lúc nhìn thấy Diệp Thu cười ngại ngùng, trong ánh mắt lại có chút thần sắc lo lắng.
“Cậu muốn hỏi tôi hoàn thành nhiệm vụ thế nào phải không?” Diệp Thu nhìn khuôn mặt hắn cười hỏi.
Tiểu Bạch gật đầu, dùng tay đánh vài thủ thế rất ít người có thể nhìn hiểu.
“Ngày đầu tiên tôi tới New York, cô ấy liền tới tìm tôi rồi. Nhiệm vụ lần này cũng luôn là cô ấy ở giữa giúp đỡ chu toàn, nếu không, tôi rất có thể không trở về được nữa”. Diệp Thu nhìn khuôn mặt Tiểu Bạch, trong lòng tràn đầy ấm áp. Hắn vì một câu nói của mình, mà bị ép ở lại đây bảo vệ ba cô gái đó. Long Nữ lại càng vì mình mà xả thân vào chỗ nguy hiểm.
Hắn và Long Nữ là người trên thế giới này đáng để mình dựa vào nhất.
Tiểu Bạch nghe thấy Diệp Thu nói chút nữa là không trở về được, sắc mặt kinh hãi, thân thủ Diệp Thu hắn rất rõ, còn có Long Nữ bên cạnh giúp đỡ, sao vẫn có thể gặp phải nguy hiểm?
“Yên tâm đi. Chúng ta không sao. Long Nữ cũng sẽ không sao. Diệp Thu thở dài nặng nề nói.
Buổi tối hôm đó cô và Diệp Thu bí mật vào trong viện nghiên cứu kim loại ở New York, mặc dù sử dụng ngón tay của kẻ phản đồ kia và mật mã mà hắn cung cấp bí mật xâm nhập thành công vào tầng hầm, nhưng vẫn bị thiết bị giám sát bên trong phát hiện. Bên trong còn là bảo vệ nghiêm mật thật sự. Ba bước một người, năm bước một chỗ gác. Diệp Thu hoàn toàn không nhớ mình đã giết bao nhiêu người, chỉ biết hai con dao găm mình mua ở của hàng vật phẩm quân dụng đã uốn cong.
Diệp Thu tìm được viện trưởng viện nghiên cứu kim loại Levine trong một văn phòng kính kín trong suốt. Người này quả thực có khí phách hơn nhiều so với kẻ phản đồ Trung Quốc kia. Diệp Thu chặt đứt mười ngón tay hắn, cắt đứt hai tai hắn, hắn vẫn không chịu nói miếng kim loại kia giấu ở đâu?
Diệp Thu bất đắc dĩ, đành phải cắn răng dùng tới dị năng thăm dò của chiếc nhẫn. Sau khi có được tư liệu mình muốn có từ trong đầu hắn, mình ghé vào bàn nôn mửa hồi lâu. Trong thời gian dò xét trí nhớ của quá nhiều người, nếu không thể dung hợp tốt, có thể hành hạ chính mình thành người điên.
Lúc Diệp Thu giống như cả người máu từ tầng hầm đi ra, thấy bên ngoài đã bị cảnh sát vây kín xung quanh. Long Nữ đang áp giải một đám con tin đối kháng với cảnh sát, may mà đám cảnh sát kia không nhận được mệnh lệnh bỏ qua bảo vệ con tin cố gắng tranh đoạt kim loại, nếu không cả tòa nhà có thể bị bọn họ tập kích rồi.
Long Nữ bảo Diệp Thu mang đồ đi trước, Diệp Thu lập tức thay quần áo của viện nghiên cứu kim loại từ cửa sổ phía sau tòa nhà nhảy ra ngoài.
Lúc này không phải là lúc đưa tình, Long Nữ cũng không thích một người đàn ông yếu đuối. Lúc này mình không nên ở lại đây, chỉ càng làm việc chạy thoát của Long Nữ thêm khó khăn. Hiện giờ cô đã kéo toàn bộ lực lượng cảnh sát tới bên đó, vậy thì mình có thể nhanh chóng rời khỏi New York. Tùy ý đi tới thành phố nào đó, chỉ cần có thể rời khỏi đây là được.
Diệp Thu đi qua mấy nước và thành phố, cuối cùng mới trở về Yến Kinh, mà trong hành trình này hắn đã mất tới thời gian nửa tháng. Nhưng nửa tháng trôi qua, Diệp Thu vẫn không có tin tức của Long Nữ.
Diệp Thu biết Long Nữ sẽ không có chuyện gì, hắn tin cô có thể vượt lên chính mình.
“Tiểu Bạch, cậu nói làm người đàn ông khi liên tục nợ một người con gái, cậu muốn lấy gì báo đáp?” Diệp Thu có chút mệt mỏi dựa vào tảng đá giả núi, lấy một bao thuốc từ trong túi ra, châm một điếu, sau đó hít vào một hơi.
Trong quá trình trốn chạy cái chết, Diệp Thu trở nên thích hút thuốc- Phương thức giảm áp lực này, hay là nói, hút thuốc cũng chính là trò chơi giết thời gian nhàm chán.
Tiểu Bạch nghĩ ngợi, dùng ngón tay lướt vài thủ thế đơn giản, sau đó chăm chú nhìn khuôn mặt Diệp Thu che dấu trong bóng tối.
“Mặc dù tôi không thấy, nhưng tôi hiểu cậu muốn nói với tôi cho đi cũng là hạnh phúc? Tôi đã quá ích kỷ phải không? Hình như chỉ luôn nhận lấy.”Diệp Thu dập tắt tàn thuốc, dùng một ngón tay khẽ vuốt trên mặt Tiểu Bạch, trầm giọng nói: “Tiểu Bạch, tôi sẽ trả lại, những gì tôi nợ các cậu, tôi đều sẽ trả lại”.
Về tới cổng biệt thự Lam Sắc, vài bóng người nhanh chóng đánh về phía Diệp Thu. Diệp Thu ra hiệu bằng tay, bọn họ rất nhanh không còn trong bóng tối. Bọn họ là thay mình bảo vệ Đường Quả , Lâm Bảo Nhi, còn tưởng rằng mình là kẻ có mưu đồ làm loạn nào đó.
Lúc đầu khi Diệp Thu rời đi để chìa khóa ở trong nhà, tất cả đồ vật có thể làm bại lộ tin tức của mình đều để lại, cho dù quần áo giày dép tất thậm chí là quần mặc trong cũng đều là hàng ngoại quốc, để tránh nếu sau khi bị bắt, những người đó có thể căn cứ theo những đồ vật rất nhỏ đó tìm ra lai lịch của ngươi.
Diệp Thu trèo qua cổng sắt ở sân, vốn muốn ở tạm một tối trong căn phòng nhỏ phía trước, nhưng căn phòng đã nhiều ngày không có người quét dọn, bên trong bám đầy bụi, còn có mùi hôi, trên giường và nệm cũng trống trơn, chăn đệm phía trên đều được Diệp Thu chuyển vào phòng chính rồi.
Lặn lội đường xa lâu như vậy, thời tiết lại lạnh, có thể tìm nơi nào đó tắm nước nóng một cái, ngủ một giấc trên chiếc giường mềm mại, quả thật là một chuyện rất hạnh phúc.
Diệp Thu không muốn quấy rầy ba cô gái trong phòng, muốn leo lên cột trước biệt thự. Nhảy cao thế này đối với hắn mà nói thật là quá đơn giản.
Không ngờ vừa leo lên tới tầng hai, đang chuẩn bị nghĩ cách mở cửa sổ trong phòng mình, kịch một tiếng khẽ vang lên, rèm cửa trong phòng Trầm Mặc Nùng bỗng được kéo ra. Bên trong đột nhiên bắn ra những tia sáng khiến cho hai mắt Diệp Thu có chút không thích ứng được.
Cửa sổ mở ra, Trầm Mặc Nùng mặc áo ngủ lụa màu tím tóc dài bù xù đứng bên cạnh, Diệp Thu có thể nhìn thấy điểm lồi rất cao trước bộ ngực cô. Người con gái xinh lúc mới tỉnh dậy, mùi thơm ngào ngạt tỏa ra, Diệp Thu tham lam hít vào mấy hơi.
“Sao lại trở về lúc này?” Trầm Mặc Nùng nhẹ giọng hỏi.
“Bên đó là ban ngày, ai biết được về bên này đã là ban đêm rồi” Diệp Thu lấy giọng đùa cợt nói. Hắn không muốn cô biết sự thật mình không phải trở về từ New York.
“Về tới nhà mình, phải leo tường lên sao?” Đôi mắt Trầm Mặc Nùng như nước hồ thu quan sát một hồi vết sẹo trên khuôn mặt Diệp Thu, giọng hiền dịu nói. Cô biết, lần này hắn ra đi chắc chắn không đơn giản là đi công tác như vậy.
Một vệ sĩ cho con gái, sao quốc gia phải tìm hắn đi tác?”
“Ha ha, tôi trèo tường quen rồi”Diệp Thu xấu hổ cười cười, “Sao cô vẫn chưa ngủ?”
“Không ngủ được. Đang đọc ít sách, không ngờ muộn như vậy rồi, nghe thấy bên dưới có tiếng động, liền đứng lên xem thử, từ bóng người nhận ra đó là anh” Giọng Trầm Mặc Nùng bình thản giải thích. Không có ý để Diệp Thu về nghỉ ngơi, càng không có ý mời Diệp Thu vào phòng mình.
Diệp Thu thật sự rất vui nói thêm mấy câu với Trầm Mặc Nùng, cô gái này trí tuệ thông minh, toàn thân tràn đầy học thức, cơ thể còn có thể phát ra mùi hương mê người. Nhưng địa điểm hiện giờ đúng là rất không hợp.
Hiện giờ đã là 2h sáng, mà hai tay mình ôm cột đá bên ngoài cửa sổ, nói chuyện với người đẹp trong tư thế này, cho dù kiểu đàn ông từ trước tới nay chưa từng để ý tới thể diện như Diệp Thu cũng không chịu nổi.
Diệp Thu cười xấu hổ, nói: “Ngày mai chúng ta nói chuyện tiếp, tôi về tắm rửa trước đã. Cô cũng mau đi nghỉ đi. Người đẹp thì nên ngủ được.”
Diệp Thu cảm thấy trong câu nói của mình có ý khiến người khác hiểu lầm, vội vàng nói: “Tôi nói mình sẽ ngủ được, không phải với người khác… được rồi, coi như tôi chưa nói gì” Diệp Thu thấy sắc mặt Trầm Mặc Nùng giận dữ, định mở cửa sổ chuồn đi, không ngờ Trầm Mặc Nùng lại quát: “Anh không cần đi vào nữa”
“Tại sao?” Diệp Thu nghi hoặc hỏi.
“Vào phòng tôi đi.” Người Trầm Mặc Nùng lùi sau nhường đường, ý bảo Diệp Thu nhảy vào trong phòng cô.
Ms Mèo