Cuộc điện thoại này là cha của gã từ nước Anh gọi tới, cha đang cùng ông đi nước Anh tham gia trao huân chương. Ông Tư Không Viễn Vọng của Tư Không Đồ sắp được vương thất Anh trao chức Nam tước, đây là kế tục dượng Tư Không Đồ được nữ hoàng Anh trao tặng quý tộc trọn đời, sau đó lại hậu thưởng Nam tước, để khen ngợi cống hiến trác tuyệt của gia tộc Tư Không vào thời kỳ nước Anh thống trị.
Không biết cha ở nước Anh xa xôi, làm sao biết mình tối nay mời Tây Môn Hướng Đông tham gia yến hội, lúc mình đang định đi ra chiêu đãi khách, ông lại đột nhiên gọi điện tới hỏi thăm tình huống bên này. Trước kia, ông chưa bao giờ quan tâm chuyện mình tổ chức yến hội mà.
"Cha biết con cảm thấy bất mãn vi lợi ích của gia tộc bây giờ bị xâm phạm, cha cũng cảm thấy rất lo cho gia tộc Tây Môn. Nhưng, có một số chuyện không phải lấy lực người là có thể di dời được. Hong Kong bây giờ không còn là Hong Kong trước kia, chúng ta không thể tìm được sự ủng hộ đầy đủ ở Yến Kinh như trước kia, lựa chọn tốt nhất của chúng ta chính là hạ thấp tư thái, nghỉ ngơi lấy lại sức".
"Đáng tiếc chính là, chúng ta rất khó có thể tìm được một đồng minh ở Yến Kinh để cậy vào như đồng minh Lâm gia của gia tộc Tây Môn. Gia tộc Tây Môn bây giờ chiếm gió chiếm nước, không ai bì nổi, bọn họ càng khát vọng tìm được một cái cớ để khai chiến với chúng ta hơn cả chúng ta".
Giọng trong điện thoại trầm mặc một lúc, phảng phất như rất không cam lòng, rồi lại không thể làm gì khác hơn đành nói: "Không nên thử đi chọc giận gia tộc Tây Môn, không nên gây khó Tây Môn Hướng Đông. Đây chính là việc bọn họ hy vọng con làm".
Giọng cha trong điện thoại trầm thấp mà khàn khàn, rất giống hình tượng uy nghiêm lãnh khốc của ông lúc bình thường. Xem ra, bởi vì sự quật khởi của gia tộc Tây Môn, ông cũng cảm thấy áp lực rất lớn.
Bất cứ thời đại nào, bất cứ địa phương nào, đều là một núi khó chứa hai hổ.
Tư Không Đồ không để ý đến ý trách cứ ngầm trong lời của cha, nhẹ giọng cười nói: "Ba, con chuyển tư liệu vào trong email của ba ba xem chưa?"
"Xem rồi. Chỉ là một người không liên quan mà thôi. Ba không rõ con chuyển tư liệu của hắn cho ba là có ý gì".
"Ba không phải nói rất khó tìm ở Yến Kinh một chỗ dựa vững chắc có thể chống lại Lâm gia sao? Có lẽ, hắn chính là một lựa chọn không tệ".
"Hắn? Sao có thể chứ? Hắn dựa vào cái gì mà chống lại Lâm gia? Hắn là con rể Lâm gia, mà Lâm gia hết lần này tới lần khác lại giao hảo với gia tộc Tây Môn. Hắn sao có thể nghiêng về phía chúng ta chứ?" Cha Tư Không Tứ của Tư Không Đồ có chút không hiểu ý của con.
"Sao lại không thể ạ? Gia tộc Tây Môn có thể cho hắn cái gì? Bọn họ cái gì cũng không móc ra. Nếu chúng ta có thể cho hắn đầy đủ ích lợi. Hắn không có lý do không đứng về phía chúng ta. Con đã nghiên cứu qua tư liệu của hắn. Hắn là một gã dã tâm tiêu chuẩn". Tư Không Đồ cười lạnh nói. Cha của mình cũng già rồi, thủ thành có thừa, nhưng với gia tộc Tư Không bây giờ đang sa sút mà nói, cũng không thích hợp.
"Ba vẫn thấy có chút không được". Tư Không Tứ sau một phen do dự, nói: "Con không nên khinh cử uổng động. Làm theo lời ba, sau này cố gắng ít lui tới với người gia tộc Tây Môn. Như vậy có thể tránh khỏi sinh ra đụng độ. Chúng ta bây giờ cần phải làm chính là bảo tồn thực lực, mưu đồ Đông Sơn tái khởi".
"Được rồi, ba, con sẽ ghi nhờ từng câu của ba". Tư Không Đồ cung kính nói.
Sau khi cúp điện thoại, Tư Không Đồ cười lạnh.
Phụ thân đại nhân à, gia tộc Tư Không không có đường lui. Đi ngược dòng nước, không tiến ắt lùi. Nếu vào lúc này mà không có dũng cảm nghênh đón, chúng ta cũng chỉ có thể đợi bị gia tộc Tây Môn cắn nuốt sạch từng chút một.
Khi đó, chúng ta cho dù muốn phản kháng, chỉ sợ cũng lực bất tòng tâm thôi.
Đang lúc ấy thì quản gia Watt của Tư Không Đồ bước nhanh tới, điều này khiến Tư Không Đồ rất kinh ngạc.
Quản gia này của gã là từ nước Anh mang về, từng trải qua giáo dục quản gia tinh anh chính thống nhất nước Anh, cho dù là vào lúc nào, đều nho nhã lễ độ khiêm tốn, không biết hôm nay làm sao, bước chân đi lại vội hơn trước nhiều.
"Watt, đã xảy ra chuyện gì à?" Tư Không Đồ dùng tiếng Anh hỏi. Tiếng Trung của Watt mặc dù không quá chuẩn, nhưng miễn cưỡng vẫn có thể nghe hiểu. Nhưng tiếng người Hong Kong sử dụng thì nghe không hiểu chút nào, người Anh với loại phương ngôn này chỉ có thể vò đầu. Cho nên trên internet nói đùa, đợi đến khi nước Trung Quốc giàu có, để người Anh, Mỹ thi bốn, sáu cấp tiếng Trung, dùng ca từ của Châu Kiệt Luân làm bài thi.
Bình thường hai người đều dùng tiếng Anh trao đổi, điều này với Tư Không Đồ đã từng du học ở nước Anh nhiều năm, có nguồn gốc sâu xa với nước Anh mà nói thì không có chút trở ngại nào.
Khẩu âm của Watt có chứa khẩu âm bình nguyên trung bộ England và vùng Birmingham, âm tiếng Anh rõ ràng cực kỳ dễ nghe. Mặc dù gã đang vội vã báo cáo một chuyện, cũng khiến người khác sẽ không cảm thấy bực bội.
"Thiếu gia, bên ngoài xảy ra xung đột. An và bạn của ngài xảy ra một chút mâu thuẫn với hai vị khách ngoài kia, tình huống bây giờ rất bết bát". cung kính mà nói với Tư Không Đồ.
Tư Không Đồ cau mày, gã biết rõ An trong miệng Watt chính là em họ An Thiết, vừa gở áo khoác từ trên giá xuống vừa đi ra ngoài, hỏi: "Đối phương là ai?"
"Là một vị tiên sinh họ Diệp và một vị tiên sinh họ Tây Môn". Watt nói. Gã vì muốn nằm rõ hai người này là ai, không ngờ cố ý tìm người đi nghe ngóng một phen.
"Thật là đáng chết". Tư Không Đồ mắng thầm.
Đám khốn kiếp kia, nếu dám phá vỡ bố cục của mình, không ném các ngươi vào thùng rác thì không xong!
Với Tư Không Đồ mà nói, nếu một người mất đi giá trị lợi dụng, vậy gã dĩ nhiên là thành rác rưởi.
Chỗ đi tốt nhất, đương nhiên là thùng rác ven đường.
Lâm Bảo Nhi không có tát người ta, mà lại thừa dịp Quách Úc Hằng đứng đầu không chú ý, đá một cước vào đũng quần gã.
Vì tham gia yến hội tối nay, Lâm Bảo Nhi đặc biệt đổi lại thành một đôi giày cao gót mũi nhọn, đầu kia nhọn giống như cái đinh, đá vào chỗ yếu ớt nhất của đàn ông, cũng quả thật khiến người ta phải hít hà.
Trán Diệp Thu túa mồ hôi lạnh, một chiêu này sao giống tác phong Đường Quả thế?
Hơn nữa cước pháp cũng rất quen, đây không phải là "Tuyệt hộ liêu âm thối" Đường Quả học trộm sao? Lâm Bảo Nhi từ khi nào cũng học xong tuyệt kỹ này rồi?
Hoặc nói, tất cả con gái dữ dằn khắp thiên hạ đều biết chăng?
Nếu là như thế, vậy Diệp Thu liền gặp một vấn đề. "Tuyệt hộ liêu âm thối" ông truyền cho hắn, chẳng lẽ người sáng tạo nó là một cô gái à?
Quách Úc Hằng vẫn vẻ mặt khinh khỉnh mà nhìn Lâm Bảo Nhi, gã mới không tin một cô gái dám tát vào mặt gã, lại càng không tin sẽ có người dám đánh nhau ở đây.
Bọn họ là cái gì? Là quý tộc, mà quý tộc thì phải hiểu được lễ nghi, tao nhã, ăn nói hài hước, dùng từ cao nhã, đề tài hẳn là tin tức hoặc chính trị lưu hành nhất quốc tế, để ý những thứ thâm sâu như kinh tế, triết học, mệnh lý.
Đánh người à? Kẻ đánh người thì không gọi là quý tộc. Người như vậy cũng không có tư cách tiến vào trong nhà này.
Lại nói, một bồ nhí vô danh tiểu tốt, có thể có mấy lá gan tùy tiện động thủ chứ? Ở trong nhóm quý tộc, nữ nhân cũng không có quyền nói quá nhiều. Cho dù là Tây Môn Thiển Ngữ, lúc có anh nàng ở đây, cũng chỉ có thể ngậm miệng không nói về đại sự gia tộc.
Nhưng rất nhanh, Quách Úc Hằng liền biết mình nghĩ lầm rồi.
Lâm Bảo Nhi quả thật không có tát vào mặt gã, mà lại thừa dịp gã không chuẩn bị, đạp một cước vào mệnh căn của gã. Đối với một công tử ăn chơi mà nói, còn có chuyện gì đau khổ hơn chuyện đá vào đồ chơi kia của gã không kia chứ?
A!
Quách Úc Hằng kêu ré lên, bịt đũng quần ngồi chồm hổm trên mặt đất không dám cử động, giống như làm vậy có thể bớt đau.
Một cước kia của Lâm Bảo Nhi, lực chân cùng với góc độ chân thật sự quá độc. Quách Úc Hằng muốn chửi, nhưng một câu cũng không thể chửi được, nước mắt cứ rơi lả tả.
Đau quá!
Người khác vây xem cũng bị sự dữ dằn của Lâm Bảo Nhi hù dọa, bọn họ không ngờ cô gái này nói đánh liền đánh thật. Đây là yến hội gồm các nhân vật nổi tiếng, tất cả mọi người đều là nhân vật có uy tín danh dự, có lúc nào từng xuất hiện sự kiện ẩu đả trước mặt mọi người đâu?
Những người bạn kia của Quách Úc Hằng đầu tiên là lộ vẻ khiếp sợ, sau đó liền bắt đầu hùng hùng hổ hổ nói mấy câu khó nghe. Nhưng tất cả đều biết điều mà lui về sau một bước, không ai có ý lên báo thù cho Quách Úc Hằng và liều mạng với Lâm Bảo Nhi.
Tình hữu nghị của bọn họ chỉ có giá thế này, nếu đi lên động thủ, chính là "Vượt giá trị".
"Chuyện gì thế?" Tư Không Đồ tách đám người ra, đi tới hỏi. Nhìn Quách Úc Hằng ngồi chồm hổm trên mặt đất, lông mày không khỏi nhíu nhíu.
Đồ ngốc này lại gây chuyện à? Bình thường gã gây chuyện, đều hợp với ích lợi của mình. Hôm nay nếu là gã gây chuyện, vậy thật là không hay.
Mình rõ ràng đã nói với An Thiết, bảo gã đi ra ngoài nói một tiếng với mấy người này, để bọn họ an phận một chút, chẳng lẽ gã không truyền đạt ý của mình sao?
Ánh mắt Tư Không Đồ nhìn lướt qua An Thiết đứng sau đám người, lại rất nhanh chuyển tới người Diệp Thu và Tây Môn Hướng Đông.
"Hắn sỉ nhục bạn tôi". Tây Môn Hướng Đông chỉ vào Quách Úc Hằng ngồi chồm hổm trên mặt đất nói, sắc mặt lạnh như băng, nhưng trong lòng lại mở nhạc khai hoa.
"Sỉ nhục? Sỉ nhục người bạn kia à?" Tư Không Đồ cười nhẹ hỏi, trên mặt không ngờ có chứa mấy phần ý hòa giải.
"Sỉ nhục tôi". Lâm Bảo Nhi không khách khí nói.
Tư Không Đồ liền hít vào một hơi lạnh, tên khốn kiếp này thật mở thiên nhãn, lại tìm được BOSS lớn này. Hoạt động tối nay, còn định xếp đặt lấy lòng tiểu công chúa Lâm gia này một chút, tất cả đều bị gã làm hỏng.
Tư Không Đồ cúi người hành lễ với Lâm Bảo Nhi, mặt đầy áy náy nói: "Thật xin lỗi, tôi thay mặt hắn biểu đạt sự xin lỗi với vị tiểu thư xinh đẹp này. Có thể tới tham gia yến hội của Tư Không, là vinh hạnh của tôi. Không ngờ lại xảy ra loại chuyện không vui này, thật khiến Tư Không áy náy khó có thể yên".
Lại ngẩng đầu nhìn Diệp Thu, nói: "Diệp tiên sinh, anh xem chuyện này..."
Diệp Thu khoát tay, chỉ chỉ Lâm Bảo Nhi, nói: "Nói với nàng ấy. Nàng nói gì, thì chính là cái đó".
"Vị tiểu thư này, cô xem chuyện này giải quyết thế nào cho phải? Hắn cũng bị thương, đứng lên không nổi, tôi thay mặt hắn xin lỗi cô được không?" Tư Không Đồ đành phải giả bộ không biết thân phận của Lâm Bảo Nhi, lại muốn thay đồ ngốc Quách Úc Hằng này xin lỗi, sự buồn bực trong lòng có thể nghĩ được.
"Anh là ai chứ? Tôi sao phải nhận lời xin lỗi của anh? Cũng không phải anh mắng tôi? Oan có đầu, nợ có chủ. Bảo người ta nâng hắn lên, để tôi tát hai cái, tôi liền tha cho hắn. Nếu không chuyện này không xong đâu". Lâm Bảo Nhi cũng rất không có hảo cảm với Tư Không Đồ, tổ chức yến hội mà ngay cả hoa quả bánh ngọt đều không có, người này quá keo kiệt, cho nên nói chuyện với gã cũng không khách khí chút nào.
Nghĩ một chút, lại bổ sung nói: "Hắn không được tránh".
goper