Tôi không khuất phục trước bất cứ thứ gì, ngoài bạo lực.
Thế là, Diệp Thu bị một cô gái trẻ giải quyết mất rồi.
Anh ngồi trong xe, cô ấy ngồi trên người anh, anh ở dưới. Anh ngoài việc rên, cử động rất ít, còn cô, ngoài cử động thính thoảng còn rên nữa.
Đằng sau mỗi người phụ nữ mãn nguyện đều là một người đàn ông chịu đựng rất giỏi.
Đây là một trận tranh đấu kịch liệt, Diệp Thu không có nước phản kháng lại.
Đến khi Tống Ngụ Ngôn kêu to lên một tiếng, ôm chặt lấy cổ của Diệp Thu, áp sát cơ thể ướt đẫm của mình vào người Diệp Thu, lúc này Diệp Thu mới phát hiện ra hai việc.
Một là, không dùng bao.
Hai là, quên bật điều hòa rồi.
Điều đó càng làm Diệp Thu thấy áy náy với Tống Ngụ Ngôn hơn. Người ta cố hết sức làm thỏa mãn mình đến vậy, mà lại càng tủi hờn, cũng nên làm tốt công tác phục vụ hậu cần.
Vừa định bồi thường một chút, khi mở điều hòa xe, thì Tống Ngụ Ngôn lại ôm chặt lấy anh, và run rẩy. Diệp Thu không làm cách nào cử động được, đành phải giữ nguyên trạng thái như vừa bị bắt nạt này.
“Tôi khỏe rồi.” Tống Ngụ Ngôn nằm bò trong lòng Diệp Thu, tiếng mềm yếu nói. Dường như nói ba từ đơn giản này, làm cô trút hết những sức lực cuối cùng.
Dù sao thì, cô cũng đã thỏa mãn trên người Diệp Thu một thời gian dài.
Diệp Thu đã cảm thấy thứ bên dưới của mình vẫn còn cứng, liền muốn khóc.
Anh vẫn chưa xong.
Cảm giác được thứ đó của Diệp Thu vẫn đang động đậy trong người mình, Tống Ngụ Ngôn không còn lức sực mở to con mắt, lườm Diệp Thu rồi giảo hoạt nói: “Không thì anh lên tìm chị tôi đi.”
“....Lần sau đi.” Diệp Thu do dự một hồi lâu, cuối cùng đã đưa ra quyết định đau khổ. Anh phải về rồi, vừa nãy khi bị Tống Ngụ Ngôn ngồi lên trên người, điện thoại đã vang lên hai lần nhưng anh không dám nghe.
Dựa vào sự hiểu biết của Diệp Thu về Đường Quả, cô ấy biết được anh ở câu lạc bộ, nhất định sẽ cổ động Trầm Mặc Nùng đi Vương Giả. Trầm Mặc Nùng từ trước vốn thấy có lỗi với Đường Quả, nên sẽ không từ chối bất cứ yêu cầu nào của cô.
Nếu hai người đó chạy đến Vương Giả, không tìm thấy mình thì sao?
Nếu để Đường Quả biết anh đưa Tống Ngụ Ngôn về nhà, thì sợ là không toàn mạng tối nay rồi.
Ôi, yêu trộm thật không dễ dàng.
“Ừm. Mong là chị tôi sẽ không giận.” Tống Ngụ Ngôn nói, sau đó dựng thân thể của mình lên, hôn lên mặt Diệp Thu, nói: “Mang thứ đó về đi, còn có đất dụng võ đấy.”
Diệp Thu chỉ muốn đá cô ta xuống dưới sau đó chạy xe, hoặc là tự mình chạy bộ về.
Cô gái này, thật là nguy hiểm.
Diệp Thu lái xe của Tống Ngụ Ngôn về đến nhà Trầm Gia, dựng xe dưới một gốc cây không xa, rồi vẫy tay, một người như điện chạy nhảy từ trên cây xuống.
Gương mặt như yêu quái, thân người cao to, mặc bộ áo vét đen, găng tay trắng không có vết bẩn nào, người đó chính là Tiểu Bạch, người được Diệp Thu bố trí đến Tô Hàng bảo vệ Trầm Mặc Nùng.
Tiểu Bạch cúi thấp người rồi chui vào trong buồng lái.
Tiểu Bạch khịt khịt mũi, trong xe có một mùi hơi ngây ngấy.
Diệp Thu ngạc nhiên lắm. Lần trước anh ta và Tống Ngụ Thư làm ở trong xe, làm xong quên mất không giải quyết mùi trong xe, bị Tống Ngụ Ngôn phát hiện ra. Mà hôm nay anh lại quên mất việc này rồi. Cái mũi của Tiểu Bạch nhất định sẽ ngửi thấy mùi bất thường.
Mong rằng, anh ta không biết đây là mùi gì.
Diệp Thu vội vàng vồ lấy bình nước hoa, xịt xịt, rồi nói: “Xe vừa mượn được.”
Anh không muốn nói dối Tiểu Bạch, chỉ là dùng một loại ngôn ngữ hàm súc để giải thích.
Tiểu Bạch gật đầu, hai mắt nhìn chằm chằm vào Diệp Thu.
“Mệt không? Sao không vào xe nghỉ chút?” Diệp Thu hỏi.
Tiểu Bạch lắc đầu, dùng cánh tay đeo găng tay trắng làm một loạt động tác tay rất đẹp mắt.
“Vậy sao? Có người đến cửa nhà Trầm Gia? Đến thăm dò ư? Đúng rồi, Mặc Nùng và Đường Quả có ra ngoài không?”
Tiểu Bạch xua xua tay, làm động tác biểu đạt ý không.
“Ừm, không đánh rắng động cỏ là được rồi. Để cho họ nhảy ra đây đi. Tôi đã gọi một đám từ Tô Hàng rồi, sẽ bố trí họ ở khắp mọi nơi, anh cũng nghỉ ngơi nhiều vào, có chuyện gì thì tôi sẽ thông báo với anh kịp thời.” Diệp Thu nhìn Tiểu Bạch nói.
Tiểu Bạch lắc đầu, lại làm một động tác tay, động tác này vừa nhanh vừa rối rắm, người thường cơ bản không thể nhìn thấy được tay anh ta đang chuyển động.
“Được thôi, tùy anh, nhưng có điều nhất định phải chú ý cơ thể đấy. Tôi có thể cảm nhận được, Tô Hàng gần đần sẽ không yên tĩnh đâu. Tôi sẽ mang Nhân Trung Long Phượng đến giúp anh.” Diệp Thu thấp giọng nói: “Lão Đầu Tử sắp đến rồi.”
Mặt Tiểu Bạch lộ ra nét khủng hoảng, thân người bỗng run lên nhè nhẹ.
Diệp Thu nhìn thấy chợt đau lòng, nhẹ nhàng nói: “Đừng lo, ông ấy sẽ không làm gì anh đâu. Nếu anh không muốn gặp ông ấy thì đừng gặp nữa cũng được.”
Diệp Thu lái xe của Tống Ngụ Ngôn về nhà, nhất định sẽ bị Đường Quả và Trầm Mặc Nùng nghi ngờ. Nếu không có sự khóc lóc trách cứ của Tống Ngụ Ngôn ngày hôm nay, theo phong cách làm việc của Diệp Thu, có lẽ gọi người lái xe của cô ấy về trả rồi.
Nhưng giờ tâm tính của Diệp Thu đã có sự thay đổi. Anh biết, nếu mình làm như vậy thì sẽ làm tổn thương đến người khác.
Ôi, không biết sự thay đổi này là phúc hay là họa đây?
Diệp Thu thở dài một tiếng, sau khi ấn còi xe ở trước cửa, đợi người làm ra mở cửa, anh lái xe vào đại viện Trầm Gia.
Sau khi dừng xe, không thấy bóng dáng Đường Quả và Trầm Mặc Nùng đâu cả.
Xem ra họ đã ngủ cả rồi. Trong lòng anh mừng thầm.
Đi đến phòng mình, vừa đẩy cửa ra, bật đèn phòng lên, bỗng thấy Đường Quả và Trầm Mặc Nùng nằm trên giường.
Hóa ra họ đã chạy đến đây rồi. Diệp Thu thật chán nản.
“Đi đâu vậy?” Đường Quả mặc áo ngủ, thò hai chân ra, làm lộ ra đôi chân trắng nõn, hai tay chống trên giường, mở đầu cho cuộc chất vấn.
“Vương Giả. Đi uống rượu với Bối Khắc Tùng và Hàn Ấu Lăng. Không ngờ lại gặp phải Liên Phong Duệ. Người của hắn ta làm loạn ở Vương Giả, đánh bị thương không ít người ở Vương Giả, tôi đi dạy dỗ cho họ một trận. Mặc Nùng, tổng giám đốc của Vương Giả, Tống Du Hoài là người của Tống Gia, anh ta cũng bị thương rồi, cô có cần gọi điện đến hỏi thăm không? Có thể thấy là năng lực làm việc của anh ta khá tốt.”
“ừm. Anh ta là người của Tống Gia, tôi đã gọi điện đến hỏi thăm rồi.” Trầm Mặc Nùng gật đầu nói.
Đường Quả ngay lập tức lên tiếng: “Chị mn,chị đừng tin lời giảo hoạt của tên này. Anh ta cố tình chuyển chủ đề đấy. Không muốn trả lời câu hỏi của chúng ta.”
“Chẳng phải tôi trả lời rồi sao? Tôi ở Vương Giả mà”. Diệp Thu trả vờ bình thản nói : “Tôi hơi buồn ngủ. Tôi đi tắm cái đã.” “Tôi nói là sau khi ra khỏi Vương Giả, anh đi đâu?”
“Sau khi ra khỏi Vương Giả, tôi về nhà ngay mà.” Não Diệp Thu nhanh chóng chuyển động, lập tức nắm rõ cốt lõi của vấn đề. Trầm Mặc Nùng nói cô ấy đã gọi điện cho Tống Du Hoài, thế thì cũng có nghĩa là, họ đã biết việc mình và Tống Ngụ Ngôn rời khỏi Vương Giả.”
Nghĩ đến việc này, Diệp Thu vội vàng nói thêm: “Khi tôi đi ra ngoài, không có xe, Bối Khắc Tùng và Hàn Ấu Lăng đều có việc, nên tôi tiện đường ngồi xe Tống Ngụ Ngôn về nhà.”
Thế là, Đường Quả cười hỳ hỳ, nói: “Chị mn nói, từ Vương Giả về đến nhà, chỉ cần 20 phút, sao anh lại đi chậm đến vậy?”
Diệp Thu bắt đầu toát mồ hôi, hai người phụ nữ này thật là đã tính toán tất cả mọi thứ rồi.
“Tống Ngụ Ngôn nói cô ấy đói, nên tôi đã đi ăn đồ nướng. Vì vậy chúng tôi đã lỡ mất một thời gian. Đúng rồi, sao các cô chưa ngủ vậy? Ngày mai còn phải ra ga tàu đón người nữa đấy. Lão Đầu Tử ngày mai 9 giờ là đã đến nơi rồi.”
Trầm Mặc Nùng biết, Lão Đầu Tử này có mối quan hệ họ hàng rất thân thiết với Diệp Thu, thậm chí có thể nó là người thân duy nhất trên đời của Diệp Thu.
Vì thế, nghe Diệp Thu nói ngày mai phải đi đón người khác, trong lòng cô chợt thấy lo lắng, giống như là cô dâu nhỏ gặp phải bố mẹ chồng vậy, nói: “Ngày mai, tôi cũng phải đi sao?”
“Đi chứ. Sao lại không đi? Phải gặp mặt mà.” Diệp Thu cười hỳ hỳ nói.
Nói đến việc thần y, Đường Quả cuối cùng cũng đã bỏ cuộc với câu hỏi lúc đầu, nói: “Ông Diệp là vì chữa bệnh cho cha tôi mới đến, tôi cũng phải đi đón.”
Lại chau mày nói: “Sao lại ngồi tàu mà không đi máy bay? Đúng là có bản lĩnh.”
Ga tàu Tô Hàng không phải là ga chở khách lớn trong nước, vì thế không giống như phòng chờ ở Yến Kinh, dày đặc những người.
Vì thời gian vẫn còn sớm, hơn nữa, giờ cũng chẳng phải là giờ cao điểm, vì thế người đứng ở phòng chờ tàu không nhiều.
Nhưng, trên quảng trường, hầu như mỗi người đi qua, đều nhìn về phía này, chỉ chỉ trỏ trỏ, có người còn ghé vào tai nhau thì thầm.
Diệp Thu không chịu được việc người khác nhìn mình như nhìn khỉ trong vườn thú, buồn bã nhìn sang hai người con gái đánh son phấn dày đặc trên mặt bên cạnh mình, nói: “Hôm nay hai cô làm sao thế? Sao phải trang điểm đẹp thế này?”
Trầm Mặc Nùng đỏ mặt, không nói gì.
Cô cũng không ngờ lại bị người khác nhìn đến vậy. Mặc dù không thích cảm giác đó, nhưng trong lòng có chút vui thầm, chứng minh rằng mình trang điểm rất đẹp, ít nhất là thu hút được nhiều người nhìn đến vậy.
Từ tối qua Diệp Thu bảo cô cùng đi đón Diệp Không Nhàn, cô có chút lo lắng. Cô là người con gái thông minh, có thể thấy được cảm tình Diệp Thu đối với người già đó từ giọng nói của anh. Hơn nữa, Diệp Thu không có người thân nào khác, lần đầu gặp mặt người bề trên của Diệp Thu, tất nhiên cô muốn để lại một ấn tượng tốt.
Mặt dù bình thường Trầm Mặc Nùng không thích đánh phấn son, nhưng hôm nay cũng dậy rất sớm, rồi ngồi trước gương một hồi lâu, chọn hết màu môi đến màu mắt, lại còn làm tóc xoăn nữa chứ. Mái tóc hơi xoăn xõa ngang vai, càng làm cho cô trở nên đẹp muôn phần.
Đường Quả tất nhiên cũng không chịu kém. Tối qua trước khi ngủ đã nghĩ kỹ hôm nay phải mặc đồ gì. Khi cô đến Tô Hàng, còn mang đến của một tủ áo ngoài, mang một nửa quần áo của cô đến, nên rất có nhiều sự lựa chọn.
Thế là, hai vị phụ nữ này sau khi trang điểm xong đã tạo ra một hiệu quả thế này đây.
May mà không đông người, nếu không, nhất định sẽ bị người khác sờ mó. Đến cả mấy tên cảnh sát trực ở ga đều nhìn về phía này. Có một tên cầm cốc sữa đậu nành đi đến đây, sau khi nhìn thấy Đường Quả và Trầm Mặc Nùng, cắm ống hút vào mũi, không chú ý hít một hơi sữa đậu nành vào trong mũi.
Nếu không phải là sau hai người còn có 2 vệ sĩ áo đen, thì sợ rằng có người đã chạy đến xin chữ ký rồi.
Mặc dù vậy, nhưng vẫn có người móc điện thoại hoặc máy ảnh ra chụp lại.
“Chúng tôi cũng không ngờ lại thành thế này.” Tinh thần Đường Quả rất tốt, cười hỳ hỳ nhìn xung quanh, rồi nói: “Thế này chẳng tốt sao? Anh cũng có thể diện mà, có ai người đẹp thế này đi cùng anh.”
“Thể diện thế này tôi chẳng cần.” Diệp Thu nói, nhìn đồng hồ, vẫn còn 10 phút nữa tàu mới đến nơi, hi vọng không đến muộn.
Đoàn tàu số 722 từ Lĩnh Đông đến Tô Hàng là ga cuối cùng. Không ít người đã xuống từ những ga trước, nên giờ trên tàu rất ít người.
Toa thứ 6 nằm bên cạnh cửa sổ. Hai người đàn ông ngồi đối diện với nhau. Hai người đàn ông này một người vừa béo vừa thấp, một người vừa cao vừa gầy. Người vừa béo vừa thấp mặc một bộ quần áo thường thấy của người luyện võ, mặt rất xúc động nhìn ra ngoài cửa sổ.
Người đàn ông cao và gầy mặc một bộ áo dài màu xanh. Chất lượng của chiếc áo dài này thật sự rất tốt. Màu sắc sáng bóng, không có chút nhàu nào hết. Gương mặt của người đàn ông hơi gầy, để tóc ngắn, mắt rất có thần, mặt còn mang nụ cười của người đã hiểu rõ về nhân thế.
Không thể đoán được tuổi của hai người đàn ông này, nếu nhìn vẻ bề ngoài thì chỉ khoảng ba mươi tuổi, nhưng lại có cảm giác họ còn trẻ hơn thế nữa. Có người thấy đáng lẽ họ phải già hơn vậy. Tướng mạo của đàn ông xuất chúng, nhìn rất nho nhã và cá tính. Không ít phụ nữ trên tàu đã chỉ chỉ trỏ trỏ vào ông ta, mặt rất hiếu kỳ.”
Dù sao thì, trong xã hội phức tạp này, người đàn ông thích mặc áo bào dài là không nhiều.
Cuối cùng, một người con gái trẻ đầu đội mũ, mặc một chiếc quần lửng màu hồng nhạt, một chiếc áo font bó sát vào người, làm lộ ra chiếc bụng tròn bước đến, mặt rất hứng thú, thò tay ra với người đàn ông mặc áo bào dài, nói: “Chào anh, tôi là Quả Đông. Xin hỏi, tôi có thể làm quen với anh không?”
Người đàn ông ngẩng đầu lên, mắt nhìn từ trên xuống dưới cô gái đang căng thẳng, cười lắc đầu.
“Tại sao?” cô gái tủi giận hỏi.
“Tiểu nha đầu, tôi có thể làm ông cô rồi đấy.” Người đàn ông mặc áo bào dài nhắm đôi mắt cười nói, nụ cười có thể đi vào lòng người, làm người ta mê muội như uống một hớp rượu đã ngâm lâu ngày.
Cô gái ngớ người nhìn một hồi lâu, sau đó nhíu mày, nói: “Không muốn làm quen với người ta thì tôi. Sao phải tìm cớ thế? Anh là ông của tôi, thì tôi còn là cụ của anh nữa đấy.”
npq91