Mục lục
Cận Thân Bảo Tiêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lưu Cương vì áp lực của chức trách và cấp trên, nên phải ở lại cố đấm ăn xôi. Nếu có thể lựa chọn, gặp loại chuyện thế này hắn chỉ muốn chạy thật xa, tuy rằng không biết Diệp Thu là nhân vật gì, nhưng đã là người Tô Hàng, bối cảnh Liên gia hắn có chút hiểu rõ.
Một đại gia tộc muốn một đội trưởng nhỏ nhoi như hắn chết, cũng chỉ một câu nói mà thôi.
Mà động cơ của mình Lý Hàn còn chưa rõ, đội cảnh sát vũ trang không chịu trách nhiệm những vụ án thế này, nhúng tay vào nghiệp vụ của cảnh sát, bản thân thuộc về thành phần thi pháp, hắn là đội trưởng không thể không biết rõ hậu quả là gì.
Nếu như Lưu Cương muốn đối cứng với hắn, hắn hoàn toàn không để ý, tuy rằng trong lòng hắn tìm nhiều cái cớ để biện giải cho hành vi của mình, tỷ như việc này liên quan đến người của cảnh sát vũ trang bọn họ, ban đầu hoài nghi đương sự đã từng đả thương người của cảnh sát vũ trang, chỉ cần mang người về, bọn họ có vô số biện pháp rửa tội danh.
Đương nhiên, làm vậy vô cùng nguy hiểm, nếu có người truy cứu, tiền đồ của hắn lập tức đi tong, thế nhưng nghe lệnh của thủ trưởng mà không chấp hành nhiệm vụ, không cần đợi người khác truy cứu, tiền đồ hắn đi tong còn nhanh hơn.
Hắn không có bối cảnh cường đại, chỉ có trung thành, trung thành của hắn không phải trung với nước, với nhân dân, mà là trung với thủ trưởng.
Quan lớn hơn một bậc đè chết người, hơn nữa đè chết ngươi xong, ngươi ngay cả cơ hội giải thích cũng không có.
Lưu Cương và Lý Hàn gương cung bạt kiếm giằng co, nghe được một giọng nữ vang lên, hai người cùng quay sang, nghi hoặc nhìn cô gái vừa nói.
Tống Ngụ Thư giơ điện thoại trong tay, đi tới trước mặt Lưu Cương, nói: "Lưu đội trưởng, mời nghe điện thoại."
Lưu Cương nhận điện, vâng dạ vài câu, sau đó vẻ mặt tươi cười nói: "Chu bí thư, tôi hiểu, tôi hiểu, nhưng bên Trương phó cục... a, được, vâng, tôi kiên quyết làm theo quyết định của bí thư."
Cúp điện thoại xong, Lưu Cương khách khí đưa điện thoại cho Tống Ngụ Thư, cười ha ha nói: "Sự tình vừa rồi, tôi cũng hiểu đại khái, chỉ cần ngày mai Diệp tiên sinh đến cục trình bày một chút là được rồi."
"Không thành vấn đề, cảm ơn Lưu đội trưởng." Tống Ngụ Thư gật đầu nói.
Tống Ngụ Thư đi tới trước mặt Lý Hàn, thái độ không chút khách khí, cười lạnh: ''Cảnh sát vũ trang? Cảnh sát vũ trang khi nào lại có quyền lực nhúng tay vào vụ án hình sự? Lúc nào ban bố pháp lệnh thế? Tôi sao lại không biết?"
"Chúng tôi hoài nghi hắn đánh thương thành viên của cảnh sát vũ trang chúng tôi, vì vậy tìm hắn hợp tác điều tra." Lý Hàn cười nói, trong lòng không có chút bình tĩnh nào, đây là uy hiếp hắn, uy hiếp trắng trợn.
"Đánh ai? Không có chứng cứ gì, muốn tay không bắt người?"
"Chúng tôi chỉ mời về hỗ trợ điều tra, nếu không phải có chuyện này, tự nhiên sẽ nhận lỗi đưa anh ta về." Lý Hàn cười giải thích, vừa rồi Lưu Cương nghe điện, thấy thái độ của hắn là biết, cô gái này lai lịch không đơn giản.
"Xin lỗi, anh ấy không rảnh." Tống Ngụ Thư không khách khí nói, lúc cần dùng sức mạnh, tuyệt đối không mềm tay.
"Rất xin lỗi, chúng tôi phải mang anh ta về, ra tay." Lý Hàn vung tay, đám cảnh sát vũ trang phía sau hùng hổ vọt qua.
"Ai dám làm xằng?" Tống Ngụ Thư đứng ở phía trước: "Cảnh sát vũ trang thuộc Thị cục, Thị cục căn bản không biết hành động của các người, là ai ra lệnh này? Tôi hoài nghi các người giả mạo."
Tống Ngụ Thư xoay người nhìn Lưu Cương nói: "Lưu đội trưởng, tôi muốn báo án, những kẻ này mạo danh cảnh sát vũ trang, ý đồ cướp bóc bạn tôi, tôi yêu cầu Thị cục bảo hộ bạn tôi."
Lưu cương biết đây là cơ hội thể hiện, có thể đứng cùng đường với cô gái này, sau này cũng không sợ một tên phó cục *** chó kia.
Nghe xong Tống Ngụ Thư nói, lập tức nghiêm trang đi tới trước mặt Lý Hàn, nói: "Xin lỗi, tôi muốn kiểm tra giấy chứng nhận của các anh."
Lý Hàn bọn họ cũng có khả năng là vì tránh hiềm nghi, cố ý bỏ đi quân phục, hiện tại thấy địa vị của Tống Ngụ Thư muốn tốc chiến tốc thắng mang người đi nhưng thất bại, nếu thực sự xung đột cùng cảnh sát, vậy chuyện này lớn rồi.
Đến lúc đó, bọn họ còn chịu giữ cái hứa hẹn bảo vệ ban đầu không?
Lý Hàn từ ví tiền rút ra giấy chứng nhận đưa cho Lưu Cương, Lưu Cương nhìn một chút nói: "Hiện tại thời đại này cái gì cũng có thể làm giả, tôi cũng không biết đây có phải thật không, thứ này tôi cầm trước, mai nhờ người có chuyên môn giám định một chút."
"Tôi có thể hoài nghi thân phận anh?" Lý Hàn cười lạnh nói.
"Có thể, nhưng mọi người ở đây đều có thể chứng minh tôi là đội trưởng cảnh sát Thị cục, ở đây ai chứng minh được cho anh?"
Đang đấu võ mồm, điện thoại của Tống Ngụ Thư lại vang lên lần hai, Tống Ngụ Thư nhìn màn hình vui vẻ, cười nói: ''Bác Uông, cảnh sát vũ trang các bác tới bắt người nè, bác là ủy viên bậc nhất lẽ nào không biết?"
Lý Hàn sắc mặt xám xanh, họ Uông, lại là ủy viên bậc nhất cảnh sát vũ trang, trong đầu lập tức xuất hiện một nhân vật cấp cao, nếu lão nhúng tay, nhiệm vụ hôm nay phải bỏ rồi.
Cô gái này rút cuộc là ai? Vì sao những đại nhân vật đều nhảy ra làm chỗ dựa cho cô ta? Thế nào lại có cảm giác đá nhầm tấm sắt thế này? Trước thế lực của đối phương khiến hắn có cảm giác vô lực.
Càng lo lắng hơn là, chuyện này đang phát triển theo hứng bất lợi, nhưng mà một lúc sau điện thoại Lý Hàn vang lên, một giọng đàn ông âm trầm vang lên: Rút.
Bận bịu cả nửa ngày, chỉ là sắm vai trong một vở kịch, mà đại nhân vật tuy rằng chưa từng lộ diện, nhưng thao túng cục diện ở đây, đấu tranh quyền lực, không có súng đạn nhưng lại là chiến tranh đổ máu.
Tống Ngụ Thư biết chuyện hôm nay rất kì quặc, nói Lý Hàn hai câu rồi bỏ qua cho hắn, cũng không dám thực sự bảo Lưu Cương bắt người về, chó cùng rứt giậu, ai đảm bảo các nàng không rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm.
Chính trị kì thực là kết quả của thỏa hiệp, một người không biết thỏa hiệp, không thể làm chính trị gia.
Lúc này ở Hồng Trang bầu không khí nghi kị bao trùm, áp lực thật khiến người ta khó chịu.
Đoàn người đi ra khỏi CLB Hồng Trang, hít thở thật lâu để thưởng thức không khí mới mẻ.
"Tên Lý Hàn kia thực sự là một tên ngốc." Tống Ngụ Ngôn cười đùa nói.
"Bọn họ dẫn người tới nhanh như vậy, chứng minh đúng là có người vội vã ra quyết định, khó tránh khỏi sai lầm. Nhưng mà ngẫm lại, nếu chúng ta không ngăn cản, bọn họ dùng bạo lực bắt người đi, sau đó thu thập chứng cứ tạo tội danh cho Diệp Thu, đến lúc đó đúng là phiền phức, có lẽ nói, bên này đến bắt người, bên kia cũng đang chuẩn bị chứng cứ." Tống Ngụ Thư nhìn lướt qua Diệp Thu nói: "Kỳ thực, bọn họ chỉ là vận khí không tốt mà thôi."
Trầm Mặc Nùng kéo tay Tống Ngụ Thư, cười nói: "Phiền các cô nhiều như vậy, thật không biết làm sao để cảm ơn."
"Mặc Nùng, không cần nói nhưng lời này, chúng ta là chị em." Tống Ngụ Thư đối với người khác rất lãnh đạm, nhưng thái độ với Trầm Mặc Nùng rất nhiệt tình.
"Chị nghĩ xem dao kia là ai đâm?" Tống Ngụ Thư đột nhiên hỏi.
"Lúc đó tràng diện rất loạn, chị không chú ý đến bên kia." Trầm Mặc Nùng lúc đó cỏn mải lo lắng cho Diệp Thu, tâm tình đâu mà quản Liên Phong Duệ đang làm gì? Cho nên không biết tình huống lúc đó.
Mà những người khác cũng bị biểu hiện của Diệp Thu hấp dẫn, chưa ai từng chú ý đến Liên Phong Duệ bên này xảy ra chuyện gì.
Tống Ngụ Thư trong lòng hiểu rõ, cũng không nói ra, nói: "Cũng không biết Liên Phong Duệ bị thương thế nào? Nếu đã chết, vậy ngày mai Tô Hàng náo nhiệt lắm đó."
Tống Ngụ Ngôn chạy đến trước mặt Diệp Thu, cặp mắt to lóe sáng nhìn chằm chằm Diệp Thu, nói: "Kỳ quái, mỗi lần anh tới Tô Hàng, đều xảy ra chuyện kinh thiên động địa cũng không biết Tô Hàng tứ công tử trêu gì anh, lần trước gặp anh ở Tô Hàng, Hàn Ấu Lăng bị đập gãy chân, lần này anh tới Tô Hàng, Liên Phong Duệ bị đâm một dao."
Mọi người ở cửa CLB Hồng Trang cũng không còn cố kỵ, vừa lúc Quách Thành Chiếu với Hàn Ấu Lăng mang vệ sĩ đi ra, nghe Tống Ngụ Thư nói, hai người sắc mặt tối sầm, hung ác liếc mắt nhìn Diệp Thu, tự mình lên xe ngồi.
Tống Ngụ Ngôn thè lưỡi, cười nói: ''Em có phải vừa đắc tội với người ta không?"
"Ừ." Diệp Thu gật đầu.
"Nhưng em thấy anh ngày càng đáng yêu đó." Tống Ngụ Ngôn nói đùa: "Thấy anh liên tục thắng bốn tràng, vốn còn muốn mở tiệc chúc mừng, nhưng hiện tại xảy ra chuyện xem ra mọi người cũng không có tâm tình, cũng muộn rồi, anh có muốn ngồi xe bọn em trở về không?"
Tống Ngụ Ngôn thẳng thắn ra lời mời, trên mặt tuy cười, nhưng lại động nhân ý mị, tiểu yêu tinh này thực sự bị người ta bóc tem xong, lá gan hiện tại lớn đến mức chủ động mời chào đàn ông.
Diệp Thu trong lòng có chút động tâm, không nói chuyện yêu đương, chị em Tống gia đúng là ưu vật trời sinh, hơn nữa hai chị em cùng lên giường, càng mê người a.
Diệp Thu lắc đầu, nói: "Anh còn muốn làm tài xế tốt."
Tống Ngụ Thư vốn còn muốn mắng em gái, dám nói ra như vậy, tiểu ma nữ này không dạy bảo đúng là vô pháp vô thiên, còn chưa mở miệng, lại nghe Diệp Thu từ chối, trong lòng bỗng nhiên tức giận.
"Ngày mai nhớ qua cục cảnh sát làm hồ sơ." Tống Ngụ Thư kéo tay Tống Ngụ Ngôn, lạnh băng bỏ lại cho Diệp Thu một câu, sau đó kéo em gái vào xe.
Đợi chiếc xe màu bạc đi xa, Trầm Mặc Nùng mới thu hồi ánh mắt, nói: "Đã khuya rồi, chúng ta mau về đi, vừa rồi Quả Quả các nàng gọi điện, bên trong ầm ĩ quá, tôi còn chưa nghe."
"Chắc là lại giục chúng ta mau trở về, còn có chuyện gì khác sao?" Diệp Thu cười nói, lần trước còn cho cha Lam Khả Tâm leo cây, với tính cách Lam Khả Tâm, chắc chắn không trách cứ gì, cũng không biết người cha thoạt nhìn dữ dằn của nàng có cái gì định kiến với mình không.
Trầm Mặc Nùng đi lâu như vậy, Đường Quả, Lâm Bảo Nhi ở khu nhà màu xanh chắc chắn buồn chán, nhớ tới các nàng trong lòng Diệp Thu mơ hồ có chút đồng tình. Các nàng tuy rằng sinh ra trong gia đình giàu có, nhưng vui sướng lại rất ít, đặc biệt là Đường Quả, bởi vì luôn có kẻ nhằm vào nàng, ngay cả ra ngoài cũng phải nhìn trước ngó sau.
Diệp Thu âm thầm hạ quyết tâm, lần này trở về, phải nhanh chóng giúp nàng giải trừ uy hiếp, trả lại cho nàng sự tự do bay nhảy.
"Tôi cũng muốn mau về, chuyện hôm nay quá đột ngột, cảm giác như đi trên lưỡi đao, bởi vì tôi đưa anh đến Tô Hàng, không muốn anh ở đây gặp phải tổn thương gì." Trầm Mặc Nùng thắt dây an toàn, vừa nói.
Diệp Thu khởi động xe, vừa nói: "Yên tâm, không ai có thể tổn thương tôi, chỉ có tôi tổn thương người khác thôi."
"Diệp Thu, anh cần nghiêm túc một chút." Trầm Mặc Nùng có chút tức giận nói, mọi người đều lo lắng, chỉ có hắn là coi như chẳng hề có chuyện gì.
Gã này luôn biểu tình thờ ơ như vậy, cũng không biết chuyện thế nào hắn mới có chút xíu quan tâm?
Diệp Thu quay sang nhìn dung nhan tuyệt mĩ của Trầm Mặc Nùng, cười nói: "Cô mong tôi nghiêm túc một chút?"
"Đúng vậy." Trầm Mặc Nùng đáp.
Diệp Thu nhìn chằm chằm vào đôi mắt xinh đẹp của Trầm Mặc Nùng, Trầm Mặc Nùng không chút do dự đối nhãn với hắn.
Hử?
cô nàng này mê hoặc mình sao?
Diệp Thu ấn mạnh phanh xe, đỗ lại bên hàng liễu bờ Tây Hồ, khi Trầm Mặc Nùng còn đang kinh hoảng, ôm chầm lấy cổ nàng, dùng miệng áp vào đôi môi ngọt dịu của nàng, giọng nói nhẹ nhàng vang lên: "Được, anh rất nghiêm túc hôn em."
ng0ctu231

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK