“Em chạy ra ngoài làm gì?" Diệp Thu nhìn Lâm Bảo Nhi buồn bực hỏi.
Hắn sở dĩ bảo Đương Quà tới, là vì hắn cần một người cho mình thêm can đảm, không biết chuyện gì xảy ra, nhưng hắn cảm thấy trong lòng rất khẩn trương. Hơn nữa, nếu đến lúc đó đi vào không biết nói gì, vậy có phải càng buồn tẻ khó xử không?
Năm đó Đường Bố Y coi như là người thức thời, lại là người đã chạy tới mật báo, cho nên, dẫn con gái Đường Bố Y tới đây thăm coi như là lý thành chương. Nhưng Lâm Bảo Nhi này ngàn vạn lần đừng gây chuyện cho mình mới tốt à.
“Không phải anh bảo em và chị Đường Đường cùng tới sao?“ Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Bảo Nhiđậy ủy khuất nói.
“Anh bảo em tới?” Diệp Thu đầy vẻ thắc mắc nhìn về phía Đường Quả.
"Bảo Nhi chết tiệt, lại nói dối. Là lúc em định đi, nó liền tự đi theo đó". Nàng véo khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Bảo Nhi, nhìn DiệpThu giải thích.
"Làm gì có? Em cũng nghe được, lúc Diệp Thu gọi điện có nói Quả Quả em phải cho Bảo Nhi cũng đi nha. Nếu nàng không đi, em cũng phải lôi nàng đi, có phải không Diệp Thu?" Lâm Bảo Nhi nhìn Diệp Thu nịnh nọt nói.
“Cứ xem là thế đi”. Diệp Thu cũng luời dây dưa ở vấn đề này. Tới thì cũng đã tới, cũng không thể lại đưa cô nàng chuyên gây chuyện này trở về được. Đương nhiên hắn cũng không có cách gì đưa về.
Ngẩng đầu nhìn sắc trời, nói: “Chúng ta vào xe thôi các em không được nói lung tung đâu."
“Chúng ta đi đâu?" Đường Quả thấy sắc mặt Diệp Thu có chút không đúng, hơi nghiêm túc, còn có chút khầu trương nhìn không được mà lên tiếng hỏi.
"... về nhà. Tìm hiểu trực tiếp". Diệp Thu nói một câu hàm hồ, sau đó mở thùng xe phía sau, bên trong thùng xe chất đầy quà.
“Oa, nhiều như vậy, đều là anh mua à?" Lâm Bảo Nhi mở to hai mắt nhìn.
“Ừ, giúp anh xách quà". Diệp Thu xấu hổ gật đầu.
Hắn cũng khôngbiểt bà thích gì, cho nên liền hỏi một số phụ nữ trung niên có tuổi xấp xỉ bà. Kết quả, ở dưới sự giúp đỡ của bác gái nhiệt tâm kia hắn liền mua nhiều đồ như vậy.
Quà ăn, quà mặc, quà dùng, còn đủ loại quà chất đầy xe. Ngay cả lọ thuốc trì hoãn mãn kinh của phụ nữ tuổi trung niên cũng mua mấy hộp.
Ba người xách túi lớn túi nhỏ đi tới biệt thự cổ xưa phía trước, càng gần nhà càng ngại. Diệp Thu do dự hồi lâu, nhưng không biết có nên gõ cửa hay không.
“Diệp Thu, mau gõ cửa đi, đã tới đây rồi, sao không đi vào chứ? Em ôm cứng ngắc rồi đó". Lâm Bảo Nhi ôm quà túi lớn túi nhỏ chồng chất so với đầu của nàng còn cao hơn. Đứng ở cửa ra vào thây Diệp Thu chậm chạp không chịu mở cửa, liền mở miệng thúc giục.
Diệp Thu gật đầu, lúc định gõ cửa, lại phát hiện hai tay của mình cũng xách đầy đồ. Vì vậy liền dùng chân đá nhẹ mấy cái lên ván cửa.
Hắt xì!
Bác Thái mở cửa ra, thấy Diệp Thu xách quà túi lớn túi nhỏ đứng ở cửa, và mắt đầu tiên là sửng sốt. sau đó là chuyển thành mừng như điên, đôi mắt cười cũng đã ươn ướt, cao hứng hô: "Thiếu gia... thiếu gia đã tới. Mau vào đi, mau vào đi... tiểu cô nương, tôi xách một ít thay cô".
Tạ Ý Như đang ngồi ở trong Phật đường dâng hương niệm Phật, nghe tiếng của bác Thái quay đầu lại thấy Diệp Thu và hai cô bé xinh đẹp đi vào, nước mắt lập tức nhòe hai mắt, dưa vào đó khóc không thành tiếng.
Kể từ sau lần trước Diệp Thu đoạn tuyệt bỏ đi, bà liền nghĩ rằng mẹ con không còn cơ hội gặp lại. Mặc dù bác Thái luôn giải thích, nhưng bà vẫn nghỉ đây là lời nói dối để an ủi mình thôi, ở vào lúc bà sắp tuyệt vọng Diệp Thu lại lần nữa xuất hiện trước mặt bà, có thể không khiến bà mừng rỡ sao?
Đường Quà và Lâm Bảo Nhi nhìn Diệp Thu rồi lại nhìn Tạ Ý Như quỳ ở nước Phật đường khóc thương tâm, đều có chút há hốc mồm.
"Chị Đường Đường sao bọn họ vừa thấy chúng ta đi vào liền khóc vậy?" Lâm Bào Nhi dùng quà trong lòng che khuất mặt nhỏ giọng hỏi Đường Quả.
“Đừng hỏi nữa". Đường Quả nhìn thoáng qua vẻ mặt Diệp Thu ngưng trọng nhỏ giọng nói.
"Ừm". Lâm Bảo Nhi gật đầu.
“Tiểu thư đây... thiếu gia chắc chắn vẫn chưa ăn cơm trưa, chúng ta có nên chuẩn bị cơm không?" Bác Thái thấy Tạ Ý Như dựa ở đó khóc. Diệp Thu thì đứng ở sân không vào, sợ chuyện lại hỏng bét, vội chạy tới nước mặt Tạ Ý Như nhắc nhở.
"A! Đúng đúng, các con ngồi chơi đi. Để ta làm cơm, ta đi nấu cơm... Diệp Thu, mau đưa bạn của con vào ngồi đi". Tạ Ý Như vội từ trên đất đứng dậy, vừa chiêu đãi Diệp Thu, vừa chạy vào nhà bếp.
“Tiểu thư để tôi làm cho." Lần này bác Thái vội chạy tới.
“Không cần Tôi làm.. tôi làm. Anh đi nói chuyện với Diệp Thu đi". Tạ Ý Như muốn tự mình xuống bếp làm cho con bữa cơm, cho nên từ chối ý tốt của bác Thái.
Không ngờ Diệp Thu lại đột nhiên tới đây, trên người Tạ Ý Như vẫn còn mặc Phật bào thanh lịch, lo trang phục quái dị như vậy sẽ khiến bạn Diệp Thu chê cười, Tạ Ý Như lại vội chạy về phòng thay áo quần truyền thông ở nhà.
"Thiếu gia... Cả hai vị tiểu thư nữa, mời vào ngồi. Tôi pha trà cho các cháu". Bác Thái mặt đầy nếp nhăn cũng cười tươi như hoa. Thấy Diệp Thu tới thăm mẹ, nguyện vọng nhiều năm của tiểu thư cuối cùng cũng được thưc hiện, ông còn vui hơn bất kỳ ai.
"Thiếu gia? Diệp Thu, bác ấy vì sao lại gọi anh là thiếu gia thế"' Lâm Bảo Nhi rốt cuộc vẫn không thể kiềm chế lòng hiếu kỳ của mình, chạy tới bên cạnh Diệp Thu hỏi. Ngay cả Đường Quả đầy về thắc mắc. Hai người bọn hộ cứ lỗ mãng như vậy mà đi theo Diệp Thu tiến vào, tới bây giờ vẫn chưa hiểu tình huống thế nào.
"Bởi vì... bà ấy là mẹ của anh". Lời của Diệp Thu không sợ người chết không ngừng nói.
"Cái gì?" Ðường Quả và Lâm Bảo Nhi trợn mắt, trăm miệng một lời hỏi.
"Vậy đó không phải là mẹ chồng tương lai của em à?" Lâm Bảo Nhi suy nghĩ một chút, nói.
"Mẹ chồng tương lai?"
"Chẳng lẽ không đúng sao? Em là vị hôn thê của Diệp Thu, mẹ của anh ấy không phải là mẹ chồng của em sao?" Lâm Bảo Nhi thản nhiên nói.
"...."
"Hì hì, em đi giúp mẹ chồng nấu cơm".
"Em đi xem có giúp được gì không". Ðường Quả cũng không trực tiếp như Lâm Bảo Nhi, nhỏ giọng nói một câu, rồi cũng đi theo vào phòng bếp.
Ðỏ xanh đan nhau, mùi thơm thoang thoảng làm vui lòng người. Tạ Ý Như nhìn Diệp Thu, mặt đầy về áy này nói: "Không ngờ các con lại tới, đều có sẵn trong nhà đều là rau xanh, mội người ãn tạm cái này, Buởi chiều ta liền ra ngoài mua thức ăn, buổi tối cho các con ăn súp".
"Bác gái, không sao, bọn con thích ăn rau". Ðường Quả an ủi nói.
"Ðúng đó mẹ chồng, cả ngày ăn thịt cũng ngấy". Lâm Bảo Nhi dùng đũa gắp một khối măng cho vào trong miệng, cười nói: "Mẹ chồng làm thức ãn ngon thật".
Nghe Lâm Bào Nhi cứ gọi là "mẹ chồng", trán Diệp Thu cũng đổ mồ hội lạnh một trận, chẳng lẽ mình từng giới thiệu nàng rồi sao?
"Không sao, ăn rau cũng rất tốt". Diệp Thu gật đầu, nói.
“Ừm, vậy thì ăn nhiều một chút". Tạ Ý Như gắp thức ăn cho Diệp Thu và Ðường Quả, Lâm Bảo Nhi. Bác Thái vốn không muốn ngồi cùng, nhưng lại bị Diệp Thu cố kéo ngôi xuống. Ông liền mặt mày hớn hở mà uống cực phẩm Mao Đài hắn mua cho.
Có Ðường Quả ở giữa hiểu lòng người mà tạo đề tài, còn có cả Lâm Bảo Nhi ở trong quậy, mỗi người không hề thấy khó xử chút nào, ngược lại thỉnh thoảng còn có tiếng cười truyền tới.
Người một nhà đang quây quần ăn bữa cơm thì bên ngoài vang lên tiếng động cơ xe hơi. Bác Thái khẽ nhìu máy, Sau đó vội đứng dậy, cười nói: "Các cháu cứ từ từ ăn, bác đi xem thử một chút".
Không đợi mọi người đồng ý, ông liền để đũa xuống chạy đi mở cửa.
"Các người lại tới làm gì?" Bạc Thái mở cửa, nhìn hai người đàn ông vạm vỡ mặc áo đen đứng trước mặt ông, không vui hỏi.
"Lão gia bảo chúng tôi tới mang bà Tạ về". Một nam nhân đeo kính đen mặt không chút thay đổi nói.
"Lần trước tiểu thư đã từng nói cho các người, bà ấy sẽ không về. Các người đi đi". Bác Thái quát lạnh một tiếng, liền định đóng cửa đuổi người.
Rầm!
Người áo đen đưa tay đặt trên ván cửa, cản động tác của bác Thái. "Lão gia nói nể mặt ông trung thành tận tâm nhiều năm vì Tạ gia như vậy, ông ấy sẽ sắp xếp tốt cho ông lúc tuổi già. Nhưng ông không được tự dưng sinh sự". Người áo đen nói.
Bác Thái nổi giận, cười lạnh nói: "Tự dưng sinh sự? Rốt cuộc là ai đang tự dưng sinh sự đây? Tâm tư xấu xa của Tạ Ðộng Hiền ta còn không rõ ư? Gã là muốn dời chỗ tiểu thư đi, sau đó chiểm đoạt phần tài sản kia của tiểu thư. Gã có tính toán thật tốt. Ðáng tiếc, ông trời hết lần này tới lần khác không để gã được như ý. Bây giờ tiểu thiếu gia đã trở lại. Tài sản của Tạ gia vốn cũng có một phần của nó. Ai cũng không đoạt đi được".
Nghe bác Thái cố ý nói lớn ở đó, sắc mặt tất cả mọi người thuộc Tạ gia ngồi ở trong xe phía ngoài cửa đều âm trầm tái nhợt.
Tạ Hân và Tạ Ý kéo của xe ra định tìm bác Thái tính sổ, nhưng lại bị Tạ Ðộng Hiền quát dừng, nói: "Các con chờ ở bên ngoài. Ta đi qua”. Nói xong, đẩy cửa xe ra, ở sự vây quanh của hai gã vệ sĩ đi về phía biệt thự.
Bọn Diệp Thu ăn cơm ở trong phòng nghe thanh âm bên ngoài, cũng vội để đũa xuống chạy ra[/IMG]