Mục lục
Cận Thân Bảo Tiêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

" Chị Mặc Nùng. . . Chị Đường. . ." Đường Quả dính trên người Trầm Mặc Nùng, dáng vẻ thương cảm nói: " Em cũng nhất thời hồ đồ mà, ngực của chị lớn như vậy, sẽ không hiểu được sự thống khổ của em đâu, nếu như chị giống em thì cũng sẽ làm như vậy. . ."
Trầm Mặc Nùng thấy Đường Quả đem vấn đề đặt lên trên người mình. Mà Diệp Thu còn đang ở bên cạnh nhìn, sắc mặt nàng cũng đỏ ửng cả lên, cắt đứt lời của Đường Quả, nói: " Được rồi được rồi. Không nói nữa. Hứa sau này không được như vậy nữa nhé."
" Vâng, em yêu chị Mặc Nùng nhất." Đường Quả liên tục gật đầu.
Trầm Mặc Nùng đi tới trước mặt Diệp Thu. Xin lỗi một cách rất tự nhiên: " Rất xin lỗi, vừa rồi là ta hiểu lầm ngươi. Thái độ đối với ngươi có chút hơi ác liệt. Xin đừng phiền lòng."
Diệp Thu hơi cau mũi lại. Sau khi tham lam hít hai hơi hương khí trên người Trầm Mặc Nùng phả vào mặt mình, lúc này mới nói: " Không sao cả. Ta có thể hiểu."
" Vậy là tốt rồi." Trầm Mặc Nùng khôi phục vẻ mặt đạm nhiên lạnh lùng. Nói: " Sau này không nên hồ đồ theo Đường Quả nữa. Nàng còn là một đứa trẻ chưa có lớn, là ngươi không đúng."
Diệp Thu cười khổ sờ mũi nghĩ thầm. Sao ngươi biết ta không đúng?
Trầm Mặc Nùng lại trừng mắt nhìn Lâm Bảo Nhi. Nàng hiểu rất rõ tính cách của cô bé này. Giống như một tiểu ác ma vậy. Chỉ e sợ thiên hạ không loạn, chỉ cần nàng cảm thấy có hứng thú với chuyện gì đó. Nàng sẽ trăm phương ngàn kế mê hoặc người đi làm, Đường Quả làm ra loại việc ngu ngốc này. Nói không chừng cũng chính là chủ ý của nàng.
Lâm Bảo Nhi làm ra một vẻ mặt rất ủy khuất. Nhưng cũng không giám giải thích. Nếu làm rõ chuyện này. Chuyện này xác thực là do nàng đầu têu.
Chờ đến khi Trầm Mặc Nùng lên trên lầu nghỉ ngơi. Đường Quả mới chạy đến trước mặt Diệp Thu, nhỏ giọng nói: " Làm cái thủ thuật kia, sau này ta. . . có thể giống nàng không?"
Khi nói chuyện, ngón tay chỉ vào Lâm Bảo Nhi.
" Không thể."
" Vì sao?"
" Bởi vì đột nhiên có người tới quấy rầy. Còn có một huyệt vị chưa được khơi thông." Diệp Thu liền giải thích.
" Cái gì? Chưa được khơi thông? Này ý của ngươi là bà bị ngươi đâm chọc nhiều như vậy là toi cong đúng không?" Đường Quả phẫn nộ mở to hai mắt nhìn.
Diệp Thu gắng hết sức không thèm để ý đến ngôn từ trong lời nói của nàng. Nói: " Cũng không phải, tính mạch trên cơ thể của con người rất nhiều, khơi thông một bộ vị ở trên người tự nhiên cũng có điểm tốt. Cũng không phải. . . toi công."
" Cũng không có hiệu quả, cũng toi công. . . được. Diệp Thu, con cầm thú chết tiệt nhà ngươi chiếm tiện nghi của ta. . ." Đường Quả cầm lấy cái gối ở trên ghế sô-pha đập vào đầu Diệp Thu. Lại quên mất những gì nàng đã nói trước đây.
Trong sự chờ mong của những sinh viên mới, kỳ quân huấn của đại học Thủy Mộc cuối cùng đã tới.
Nước nhà đề xướng đức, trí, thể mỹ, lao trong chính sách bồi dưỡng sự phát triển toàn diện của thanh thiếu niên, tuy rằng không có tính chất cưỡng chết yêu cầu nam nhân thành niên đều phải phục vụ trong quân đội ba năm, thế nhưng ở trong đại học. Việc tiến hành một tháng quân huấn là truyền thống vẫn được duy trì.
Bởi vì đại học Thủy Mộc là một trong những đại học trọng điểm của Hoa Hạ. Cho nên ở phương diện quân huấn cũng đặc biệt nghiêm ngặt, một số trường đại học khác thì việc quân huấn đều được diễn ra tại sân trường của mình, Do bộ đội bố trí huấn luyện viên đến trường học để chỉ đạo huấn luyện, mà đại học Thủy Mộc, cùng các trường đại học trọng điểm khác ở Yến Kinh khi đi quân huấn đều do xe của quân đội trở đến doanh trại để luyện tập, đây cũng là điều khiến cho học sinh của những trường khác hâm mộ không ngớt. Chỉ có thể âm thầm hối hận không thể học tập thật tốt để bước vào đại học Thủy Mộc hay các trường nổi danh khác.
Mọi người đối với đợi quân huấn học sinh mới bảy phần đợi ba phần sợ. Không có tiếp xúc qua việc này nên trong lòng nảy sinh sự hiếu kỳ. Doanh trại màu xanh, kỷ luật như sắt thép, cùng với những quân nhân trong mưa bom bão đạn không sợ hãi chút nào mà xung phong đều ấn tượng thật sâu trong bọn họ. Hơn nữa nghe nói còn có cơ hội được sờ vào súng thật. Đây cũng là sự mê hoặc mà học sinh bình thường khó có thể chống cự được.
Mà ba phần sợ còn lại là từ miệng các học sinh cũ nói quân huấn của đại học Thủy Mộc khinh khủng ra làm sao huấn luyện viên huấn luyện biến thái ra làm sao, lại còn nghĩ ra biện pháp để dằn vặt người khác. Có đôi khi cơm còn không đủ để ăn, khi người đang tắm tự nhiên bị mất nước. Khi đứng canh gác mà không cẩn thận ngáp một cái sẽ bị phạt chạy hai mươi vòng quanh thao trường. Hơn nữa thao trường còn lớn hơn cả sân bóng của trường học, các nam nhân ngược lại còn đỡ. Còn chưa trải qua. Cho dù cảm thấy kinh khủng. Vấn cảm thấy có chút thách thức, mà các nữ nhân nghe thế khuôn mặt đều chuyển sang xanh đen. Khổ một chút mệt một chút còn có thể miễn cưỡng bám trụ, nếu như khi tắm mà vừa mới tắm được một chút mà không có nước thì phải làm sao bây giờ? Những thiên kim tiểu thư được nuông chiều từ nhỏ cũng chưa từng trải qua loại chuyện như vậy.
Diệp Thu là chủ tịch hội học sinh ngành khảo cổ. Đương nhiên, hội học sinh cũng chỉ có một mình hắn là cán bộ học sinh. Đương nhiên là phải đảm nhiệm trọng trách này. Nam sinh liên tục đảm nhiệm chức vụ. Mà ngay cả nữ sinh. . . . Ngay cả nữ sinh ngành khảo cổ cũng không có. Duy nhất có một nữ sinh là Lam Khả Tâm cũng bị chuyện đến đội ngũ của hệ khác.
Diệp Thu mặc một bộ quần áo ngụy trang mới tình mà nhà trường vừa phân phát. Trong tay cầm cờ của khoa khảo cổ. Tư thế oai hùng bừng bừng phấn chấn đứng đầu tiên trong đội ngũ. Mười tám nam sinh khác đứng ở phía sau hắn, cả đám ngẩng đầu ưỡn ngực mắt nhìn về một hướng. Biểu tình như sắp sửa viễn chinh. Mặc vào một thân quân trang, mỗi người đều cảm thấy trong cơ thể có một loại cảm giác khác lạ, biểu tình ở trên mặt cũng nghiêm túc hơn không ít, thậm chí còn rất ít nói chuyện cười đùa.
Đợi mấy lãnh đạo của trường phân biệt tiến hành nói chuyện tuyên thệ trước khi xuất quân, một loạt xe quân đội trùng trùng điệp điệp chạy vào bãi bóng của đại học Thủy Mộc.
Xe của quân đội dừng lại. Sau khi một quân nhân dáng dấp cấp trên mặc quân phục xuống xe trước tiên cùng lãnh đạo của nhà trường nói chuyện. Liền chạy bước nhỏ đến trước xe tải quân dụng, Nghiêm, nghỉ, cúi chào, sau đó dẫn theo toàn bộ đội chính trị viên đi xuống.
Khi một đoàn người mặc quân trang có vóc người như nhau, khuôn mặt đường nét phân minh. Ánh mắt kiên định, sống lưng thẳng tắp từ trên xe của quân đội đi xuống, khiến cho một đám nữ sinh lớn tiếng kinh hô.
" Oa. Đẹp trai quá. . . ."
" Đúng vậy. Đó mới đúng là nam nhân chân chính. . ."
" Rất tàn khốc. Ta sau này nhất định phải tìm một quân nhân lấy làm chồng. . ."
Mà những nam đồng học ánh mắt cũng nóng rực cả lên, đôi mắt chớp cũng không chớp một cái nhìn chằm chằm vào nhất cử nhất động của những quân nhân này. Nếu như đổi lại là bình thường. Nếu như có một nam nhân được một đám nữ sinh tán thưởng. Bọn họ hoặc ít hoặc nhiều có thể nói một vài câu khinh thường. Thế nhưng khi đối tượng lại là những quân nhân của Hoa Hạ. Bọn họ lại cũng không có hờn giận chút nào. Ngược lại, trong lòng bọn họ cũng đồng dạng sinh ra kính ý với những quân nhân này.
Thành viên hướng dẫn của các khoa nhanh chóng ngăn cản. Lúc mới dẹp được tiếng thét chói tai cùng tiếng bình luận của mọi người.
Sau khi chính trị viên được cấp trên nhắc nhở, sau đó liền tìm đội ngũ mình sắp sửa hướng dẫn theo số thứ tự, bởi vì nam sinh của khoa khảo cổ quá ít, sẽ cùng nam sinh của nghành tâm lý học xếp thành một đội ngũ. Nhưng khi đứng thành hàng vẫn xếp lại gần nhau.
Một chính trị viên mặt mũi anh tuấn. Da có chút đen kịt đi tới trước mặt Diệp Thu, nhìn đội ngũ hai hàng rõ ràng do khoa khảo cổ và khoa tâm lý học xếp thành một chút. Đôi mày rậm cau lại. Khuôn mặt đen lại nói: " Tôi mặc kệ các cậu trước đây là người của hệ nào. Từ giờ phút này trở đi. Các cậu chính là một tập thể. Một đội ngũ do tôi dẫn dắt, cho các cậu thời gia là một phút. Lập tức chính đốn tập hợp lại thành một đội ngũ.
Lập tức người ngã ngựa đổ, vố học sinh của hai khoa không quen biêt gì nhau. Hơn nữa vì thẳng lên xe, mọi người đều mang theo rương lớn rương bé. Chỉ có một phút đồng hồ thời gian để tập hợp, thực sự làm cho bọn họ khá bận rộn.
Nhìn cả đám tay kéo hành lý tay cầm túi xách giống như đàn ruồi không đầu bay loạn xạ. . Diệp Thu không khỏi cười khổ. Đến bây giờ bọn họ hoàn toàn không nghĩ ra rốt cuộc khoa khảo cổ xác nhập khoa tâm lý học, hay không tâm lý học xác nhập khoa khảo cổ, người của hai bên toán loạn, sau đó cảm thấy bên kia có nhiều người liều kéo rương trở về đó.
Thấy sắc mặt của chính trị viên càng ngày cang đen. Đã đưa cổ tay lên nhìn đồng hồ. Diệp Thu không phân biệt nặng nhẹ giữ lấy hai nam sinh. Nói với bọn họ: " Hai người các cậu và mình đừng thành một hàng. Làm người đứng đầu hàng."
Sau đó lại lớn tiếng hô bọn nam sinh phía sau: " Mọi người lấy ba người bọn ta làm đầu hàng, dựa theo thứ tự chiều cao mà lập thành tổ độ."
Có người chỉ đạo, mọi người mới hiểu nên làm như thế nào. Lập tức dựa theo ba người Diệp Thu tập hợp thành ba hàng dài.
Chính trị viên kinh ngạc nhìn Diệp Thu, hỏi: " Cậu tên là gì?"
" Diệp Thu." Diệp Thu thảnh nhiên trả lời.
"Xin trước khi trả lời câu hỏi của tôi, thêm vào năm chữ báo cáo huấn luyện viện."
" Rõ."
" Cậu họ Diệp?"
" Báo cáo huấn luyện viên. Họ Diệp." Diệp Thu có chút kỳ quái. Sao chỉ có hỏi một mình hắn?
Chính trị viên không dây dưa với vấn đề này nữa, ánh mắt quan sát chiếc bọc nhỏ phía sau lưng Diệp Thu một chút, hỏi: " Hành lý của cậu đâu?"
" Báo cáo huấn luyện viên, trong bao ở sau lưng."
Chính trị viên liếc mắt nhìn về đám học sinh mang theo bao lớn bao nhỏ như đang đi nghỉ phép, lại nhìn Diệp Thu trong lòng càng thêm thỏa mãn đối với hắn.
" Chào mọi người, tôi là huấn luyện viên quân huấn của các cậu. Lôi Đạt. Ở trước mặt tôi các cậu có thể gọi tôi là Lôi huấn luyện viên. Riêng bản thân các cậu muốn gọi như thế nào đó là quyền tự do của các cậu. Hiện giờ, mọi người mang hành lý. Theo tôi lên xe." Lôi Đạt ngắn gọn giới thiệu về mình một chút. Liền đi lên phía trước dẫn đường. Mang theo đội ngũ xếp thành ba hàng lên một chiếc xe quân dụng màu xanh.
Mọi người lôi kéo rương lớn rương nhỏ lên xe, có người mang the hành lý quá nặng, thậm chí cần phải có người hỗ trợ mới có thể mang lên xe. Diệp Thu chỉ có một cái bọc nhỏ ở trên lưng. Nhưng thật ra tiện lợi rất nhiều, Dương Nhạc và Lý Đại Tráng thấy Diệp Thu mang theo một ít hành lý. Bọn họ cũng không có ý định mang nhiều, mỗi người đều mang theo một bao hành lý. Sao với Diệp Thu thì hành lý còn không ít hơn.
Lôi Đạt cũng ngồi vào chiếc xe quân đội của bọn Diệp Thu. Sau khi chờ đợi tất cả những học sinh mới lên xe. Đoàn xe bắt đầu từ từ chuyển bánh.
Ra khỏi khu vực thành thị của Yến Kinh, chạy nhanh tới vùng ngoại thành, sau đó liền chạy đến đường cao tốc, sau đó lại hạ xuống đường cao tốc, bởi vì có chính trị viên ngồi trên xe. Trong xe im lặng đến đáng sợ, không ai dám nói gì.
Sau khi mọi người ngồi ở trong xe xóc nảy hai ba giờ đồng hồ. Đoàn xe mới từ từ dừng lại.
Lôi Đạt lúc này mới mở trừng con mắt vẫn khép chặt. Nói: " Xuống xe."
Vì vậy mọi người vui sướng kéo hành lý của mình xuống xe. Cuối cùng cũng đến nơi, cùng với hắc diện sát thần ngồi chung một chỗ, mọi người đều muốn điên lên rồi.
Thế nhưng đợi mọi người xuống xe mới trợn tròn cả mặt, đây là nơi nào?
Cách đó không xe là một tòa sơn phong cao vút trong mây. Mà chỗ bọn họ xuống xe không có bất cứ một hộ gia đình nào. Căn bản là không nhìn thấy cái bóng doanh trại màu xanh mà bọn họ chờ mong.
" Xếp thành hàng." Lôi Đạt rống lớn.
Đám học sinh đang bị vây trong trạng thái mê man lúc này mới giật mình tỉnh lại, đều dựa theo phương thức trước đây sắp xếp thành một đội ngũ hoàn chỉnh. Lần này tốc độ rất nhanh chóng. Còn không cần tới một phút đồng hồ.
" Mọi người có nhìn thấy chiếc cờ nhỏ màu đỏ ở ven đường không?" Chính trị viên chỉ vào chiếc cờ hình tam giác màu đỏ ở bên đường.
" Báo cáo huấn luyện viên, thấy được." Mọi người trăm miệng một lời trả lời.
" Tốt." Lôi Đạt gật đầu. " Hiện giờ. Các cậu dọc theo những lá cờ nhỏ màu đỏ này chạy về phía trước. Chạy đến điểm cuối cùng. Đó chính là quân doanh, nhớ kỹ. Mỗi tổ mười tên đến sau cùng, buổi trưa sẽ không có cơm ăn. Tự mình mang hành lý của mình. Không được hỗ trợ cho nhau. Hoặc là, đồng thời xử phạt như mười tên sau cùng."
A. . . .
Các nam sinh kêu lên sợ hãi. Đây cũng quá kích thích chứ hả?
" Câm miệng." Lôi Đạt rống lớn một tiếng. Sau đó vung tay lên. Hô: " Chạy."
Lúc nói xong. Nhìn thoáng qua đồng hồ trên tay, lại leo lên chiếc xe chờ hàng màu xanh.
" Còn không chạy mau." Diệp Thu đẩy Dương Nhạc và Lý Đại Tráng đang đứng ở một bên ngây ngốc. Nhanh chóng mở bước chân chạy lên trước.
Tiểu Kim
Quyển 4: Bảo tiêu thủ vệ đội

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK