Đổi lại bọn họ, bọn họ chắc chắn không có lý do từ chối. Mà cũng không từ chối được.
Trong lòng bọn họ, Tư Không Đồ sở dĩ coi trọng một cô bé như thế, nhất định là do nể mặt Tây Môn Hướng Đông. Dù sao, Tư Không Đồ lần đầu tiên mời Tây Môn Hướng Đông tới dự tiệc. Ở sâu trong nội tâm nhất định là muốn biến chiến tranh thành tơ lụa với gia tộc Tây Môn.
Nhưng khiến bọn họ không ngờ tới chính là, cô bé này hoàn toàn không để Tư Không Đồ vào trong mắt. Không chỉ cự tuyệt đề nghị của Tư Không Đồ, mà còn nói loại lời đại nghịch bất đạo một cách kiêu ngạo: "Anh là ai chứ? Tôi sao phải nhận lời xin lỗi của anh?"
Điều kiện nàng nói ra càng hà khắc cực kỳ. Tư Không Đồ có giao tình vời Quách Úc Hằng, đồng ý yêu cầu của nàng mới là lạ.
Không phải chỉ là một bà hai sao? Sao cuồng vọng vậy chứ?
Nghề bà hai này giống như làm diễn viên, đều ăn cơm thanh xuân. Đợi đến sau khi mình già yếu hoặc là nam nhân mình dựa vào có mới nới cũ, thì làm sao còn kiếm ăn được chứ?
Làm người nên chừa một đường lui, ngày sau còn có thể nhìn mặt nhau. Cô gái này, quá không biết cách làm người. Đồng thời đắc tội với Tư Không gia và Quách gia. Sau này sợ là không có ngày nào tốt lành.
Đương nhiên, suy đoán như vậy là dựa trên việc Lâm Bảo Nhi là bà hai của Diệp Thu. Ở đây đại đa số mọi người từng thấy tận mắt cảnh Diệp Thu dẫn ba cô gái vào bàn. Đương nhiên cũng sẽ xem Lâm Bảo Nhi là bồ nhí của Diệp Thu.
Ngoài dự liệu của mọi người chính là, Tư Không Đồ cũng không tức giận mà từ chối yêu cầu ngang ngược của cô gái không biết trời cao đất dày kia. Mà lại lộ vẻ khó xử mà nhìn về phía nam nhân trẻ tuổi đứng cạnh cô gái kia.
"Diệp tiên sinh. Anh xem... đây chỉ là một sự hiểu lầm. Ha ha. Có thể nói hộ với Lâm tiểu thư không? Quách gia cũng là nhân vật lớn trong Hong Kong. Để một người trẻ tuổi bị trừng phạt như vậy... có phải là hơi nặng không?" Tư Không Đồ vừa cười vừa nói. Gã biết quan hệ giữa Diệp Thu và Lâm Bảo Nhi, chỉ có thể cầu hắn nói giúp. Vì đạt được mục đích của mình, gã thậm chí còn lôi Quách gia Hong Kong vào trong lời nói.
Diệp Thu nhìn Lâm Bảo Nhi một cái, cười nói: "Quyết định của nàng. Chính là quyết định của tôi".
Nếu không phải Lâm Bảo Nhi nói muốn "tát mạnh hắn mấy cái". Diệp Thu đã sớm đánh bọn nam nhân từng nhục mạ Lâm Bảo Nhi thành tàn tật.
Lúc ở nhà Tây Môn, Lâm Bảo Nhi đứng ở trước mặt của mình, dùng bộ ngực có chút phát triển quá mức của nàng để che cho mình trước họng súng.
Chẳng lẽ lúc đến phiên mình đứng ra, mình lại lo cái này lo cái kia mà khiến nàng chịu loại ủy khuất này vô ích sao?
Cho dù tối nay Lâm Bảo Nhi nói hủy phòng ốc của Tư Không Đồ đi, hắn cũng sẽ chấp hành động thủ không chút do dự khiến ý muốn của Lâm Bảo Nhi trở thành sự thật.
Cùng lắm thì phủi mông rời đi. Dù sao mục đích mình tới Hong Kong đã đạt được. Hắn ngược lại cũng không tin, những bọn người này dám chạy tới Yến Kinh tìm mình báo thù.
Tư Không Đồ sắc mặt ngưng trọng gật đầu, có chút chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà trừng mắt nhìn Quách Úc Hằng một cái, trong lòng không phải không trách tên này phá hư kế hoạch của mình. Nhưng mọi người đều biết, người này là người của mình, nếu không cố gắng bảo vệ gã, sau này còn ai đồng ý đầu nhập cho mình chứ?
Yêu cầu của tiểu công chúa Lâm gia lại không thể không ngó tới. Tư Không Đồ kẹp ở giữa thế khó xử, có chút hối hận mình không nên xuất hiện ngay lúc này. Vốn sợ mâu thuẫn tiến thêm một bước, thành chuyện ầm ĩ túi bụi, nhưng tình huống bây giờ thì có tốt đến đâu chứ?
Tư Không Đồ cúi người xuống, mặt đầy khổ sở nhìn Quách Úc Hằng, quan tâm hỏi: "Úc Hằng không sao chứ? Bị thương thế nào?"
Gã không thể không biết xấu hổ hỏi Quách Úc Hằng bị thương chỗ nào được. Thấy chỗ tay Quách Úc Hằng che, ngay cả đứa ngốc cũng biết mệnh căn của gã bị thương tổn.
"Không sao". Quách Úc Hằng thống khổ nói. Cô gái kia ra cước thật đúng là tàn nhẫn.
"Ừ. Không có việc gì là tốt rồi. Tất cả mọi người là bạn bè, cần gì ầm ĩ khiến mất vui vậy chứ? Làm một người đàn ông, nên nói xin lỗi Lâm tiểu thư đúng không?" Tư Không Đồ khẽ cười, một bộ dạng khuyên bảo nói.
"Cái gì?" Quách Úc Hằng liền phát hỏa, mắt trợn tròn, mặt đầy vẻ không thể tin nói: "Để tôi đi xin lỗi sao?"
Quách Úc Hằng bị một cô gái đá một cước liền cảm thấy mất mặt, còn đang nghĩ làm sao để trả thù nàng ấy chứ. Không ngờ Tư Không Đồ lại tới bảo mình nhường đường xin lỗi.
Cho dù mình luôn ỷ có người làm chỗ dựa vững chắc, Úc Hằng cũng thiếu chút nữa không nhịn được mà chửi mẹ nó.
"Úc Hằng. Cậu nghe tôi nói. Đây đối với cậu mới có lợi". Tư Không Đồ nhẹ giọng thở dài, giải thích.
Cho dù gã đắc tội chính là Tây Môn Thiển Ngữ, nhưng thái độ gã cường ngạnh một chút, cũng có thể giải quyết êm xuôi chuyện này. Cũng chỉ trách tên này xui xẻo. Đắc tội ai không tốt, sao cứ đắc tội nhân vật không thể trêu chọc nhất cả yến hội này chứ?
"Cái này thì không thể nào". Quách Úc Hằng lắc đầu nói, ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn Lâm Bảo Nhi đầy cừu hận, nói: "Để tôi xin lỗi một con điếm. Tôi không làm nổi".
Tư Không Đồ than thầm một tiếng. Gã này không có thuốc nào cứu được. Sự ngu xuẩn của gã khiến người ta kinh ngạc.
Quách Úc Hằng dù sao cũng là người của Quách gia.
Yến hội của mình bị người khác tát tai, Quách gia bị mất mặt mũi, nhất định sẽ có thành kiến rất lớn với mình. Kết quả như vậy cũng phải điều Tư Không Đồ mong muốn.
Gã đi tới một góc, từ trong túi lấy di động ra, bấm một dãy số. Điện thoại chuyển được rất nhanh, nói: "Chú. Thật xin lỗi muộn vậy còn quấy rầy chú. Có chuyện muốn giải thích chút với chú".
"Ha ha. Tư Không khách khí quá. Có việc gì cứ nói". Điện thoại bên kia truyền tới tiếng cười sang sảng của một người đàn ông.
"Chú Quách, là như vậy. Hôm nay Úc Hằng được mời tới tham gia yến hội của cháu, đã xảy ra chút xung đột với tiểu công chúa Lâm gia ở Yến Kinh. Hình như là Úc Hằng mắng tiểu công chúa Lâm gia mấy câu. Bây giờ người bên kia yêu cầu Úc Hằng nói xin lỗi. Cháu thấy chuyện như vậy cháu không làm chủ được, chỉ có thể cầu cứu chú Quách. Chuyện này cháu có trách nhiệm. Cháu muốn xin lỗi chú Quách".
" Lâm gia Yến Kinh? Là tiểu công chúa Lâm gia từ hôn với thằng nhóc nhà Tây Môn sao?" Thanh âm trong loa rất kinh ngạc.
"Chính là bọn họ". Tư Không Đồ cười khổ nói, nghĩ thầm, nếu không phải nàng, mình sao lại bị động vậy chứ?
"Úc Hằng cái thằng vô tích sự này, không giúp được việc lớn, còn ở bên ngoài gây chuyện sinh sự. Tư Không, cháu giúp chú gọi điện cho thằng nhóc thúi kia".
"Dạ. Chú Quách cũng không nên tức giận, người trẻ tuổi thôi, luôn dễ xúc động. Cố gắng khuyên nhủ hắn là được ạ. Hắn nghe lời chú nhất".
Tư Không Đồ vừa nói, vừa đi đến trước mặt Quách Úc Hằng, đưa di động trong tay cho gã.
Quách Úc Hằng mặt đầy thắc mắc mà cầm di động, còn chưa kịp nói, trong ống liền truyền tới thanh âm chửi rủa của bác cả. Đầu tiên là răn dạy gã một phen, sau đó rất nghiêm khắc mà yêu cầu gã lập tức xin lỗi Lâm tiểu thư. Hơn nữa còn mời Lâm tiểu thư về nhà làm khách.
Quách Úc Hằng sắc mặt lúc trắng lúc xanh, sau khi cúp điện thoại, gã liền có tâm tư muốn chết.
Nói thật, nếu có thể lựa chọn, gã càng tình nguyện mình bị bọn Diệp Thu đánh còn hơn. Nếu thế, mặc dù tiếng tăm lan xa, nhưng cũng có thể nói không nhục chết.
Nếu để cho gã đứng ngu ở chỗ đó, không nhúc nhích để một cô gái tới tát hai cái. Vậy gã sau này còn mặt mũi nào gặp người khác.
Đây là sỉ nhục!
Sỉ nhục trắng trợn!
Gã da mặt dày như tường thành, sau khi bị sỉ nhục như vậy, cũng còn mặt mũi nào tới chỗ náo nhiệt ở Hong Kong bây giờ nữa chứ.
Nhưng mà, lời nói nghiêm khắc của bác cả còn vang vọng bên tai. Nếu không nói xin lỗi, sau này sẽ không cho phép bước vào Quách gia nữa.
Thoát ly Quách gia, tổn thất như vậy càng khiến gã không thể chịu nổi không phải sao? Mình cả ngày trà trộn ở *** trừ ăn uống đánh cuộc ra sau khi rời Quách gia, còn đường sống sao?
Sợ là bây giờ những hồ bằng cẩu hữu nhiệt tình với mình cũng sẽ không thèm liếc mình một cái cũng không biết chừng?
"Lâm tiểu thư, thật xin lỗi". Quách Úc Hằng cuối cùng hạ quyết tâm, nhắm mắt lại, cúi đầu xin lỗi Lâm Bảo Nhi.
Bốp!
Ở trong tiếng kinh hô của đám người vây xem, Lâm Bảo Nhi tát một cái lên mặt gã.
Một bạt tai này của Lâm Bảo Nhi là do giận mà ra tay, không có chút ý lưu tình, đánh vừa vang vừa mạnh.
Khuôn mặt trắng trắng mềm mềm kia của Quách Úc Hằng lập tức có thêm một dấu bàn tay màu đỏ tím. Ở dưới sự chiếu rọi của ánh đèn, cực kỳ chói mắt.
"Còn một tát nữa, không được tránh". Lâm Bảo Nhi cười tủm tỉm nói. Nàng cũng không vì đối phương nhận sai mà có ý mềm lòng. Lớn như vậy rồi, nàng vẫn chưa từng bị người ta mắng chữ "con điếm" ác độc như vậy.
Quách Úc Hằng mặc dù thầm hận trong tâm, hận không thể lôi cô gái này tới nơi hoang vu chơi *** nửa tiếng, sau đó tiền dâm hậu sát. Nhưng bây giờ, gã chỉ có thể đứng yên không nhúc nhích, để cô gái có hơi lùn kia tát bản thân trước mặt mọi người.
Không cần nhìn, gã cũng có thể cảm giác được ánh mắt nóng rát của những người khác.
Bọn họ nhất định rất kinh bỉ mình, không ngờ lại chịu nhận vũ nhục như vậy.
Cô gái Lâm Khả vua điện báo mình luôn theo đuổi nhất định sẽ rất khinh thường phải không? Người đàn bà kia đồng ý chấp nhận một gã đàn ông bị một người tát tai trước mặt mọi người nhưng không có chút khí lực tránh né nào sao?
Quách Úc Hằng chỉ mong cô gái kia có thể nhanh một chút, nhanh một chút nữa, sau khi đánh xong gã có thể trở về ngủ. Gã thật sự không muốn ở trong sự vây xem của nhóm người này, ở trong nhà này thêm một giây đồng hồ nào nữa.
Bốp!
Tiếng bạt tai to rõ lại lần nữa vang toàn trường. Cái tát thứ hai của Lâm Bảo Nhi rốt cuộc cũng đánh ra.
Hai má hai bên Quách Úc Hằng đều bị trúng một cái tát, nhưng gã không có chút cảm giác đau đớn nào.
Bởi vì có một chỗ càng đau hơn. Đó là trái tim. Đây là cái đau của sự tôn nghiêm bị người khác chà đạp trước mặt mọi người. Đau tiện xương cốt.
Giờ khắc này, gã nhớ tới những tiểu thư bồi rượu bị mình tát trước mặt mọi người, những thiếu niên xa lạ bởi vì không cẩn thận đụng vào mình mà bị đánh túi bụi. Chắc hẳn, bọn họ lúc đó cũng có cảm giác giống mình không biết chừng?
"Lâm tiểu thư nếu không có ý kiến gì, hoan nghênh tới Quách gia làm khách". Quách Úc Hằng sau khi nói xong yêu cầu bác cả muốn gã làm, xoay người rời khỏi nơi khiến người khác sinh nhục nhã lớn nhất.
goper