Mục lục
Cận Thân Bảo Tiêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc đầu hắn câu kết với Yến Thanh Phong, mục đích cũng chính là vì khi Giang Yến Tử rút khỏi, hắn có thể lợi dụng tiếp ban trở thành đội trưởng tân nhiệm của tiểu đội Tử La Lan. Đối với thực lực của hắn, các đội viên của tiểu đội Tử La Lan đều đã lĩnh giáo, cũng đều tin phục. Hơn nữa lí lịch người ta là ở đâu, cho dù hắn trở thành tân đội trưởng, mọi người cũng không nói gì.
Nhưng Diệp Thu là ai?
Đội viên cấp 0 sao vừa mới vào đội, tỉ lệ chấp hành nhiệm vụ bằng không, tỉ lệ thành công cũng bằng 0. Người như vậy sao có thể thành phó đội trưởng?
Một số người biết Thanh Xà là do hắn đánh bại, đúng là vẫn có chút sợ hãi thực lực của hắn. Nhưng phần lớn mọi người đều không biết chuyện, tất nhiên có chút bất mãn với hắn rồi.
Hơn nữa, cho dù biết chuyện hay không biết chuyện, đều không ủng hộ hắn trèo lên chức cao như vậy
Những người này đều là hạng người cao ngạo, sao có thể dễ dàng chấp nhận một người mới đến bỗng nhiên trèo lên đỉnh đầu mình được.
“Tôi không đồng ý”. Một giọng trầm người thứ nhất nói. Diệp Thu nhìn tới, hắn là Phong Cẩu có tiếng trong đội, đánh nhau như điên, hoàn toàn là kiểu không cần mạng. Đả thương địch một nghìn, tự tổn hại tám trăm. Vận may của hắn quả thực rất tốt, cho dù thương tích đầy mình, mỗi lần đều có thể đứng lên trước đối thủ một bước.
“Tôi cũng không đồng ý”.
“Không được, cậu ta là người mới đến sao có thể trở thành đội phó”.
“Không đồng ý”.
“Không đồng ý”.
Trừ Diệp Thu và Giang Yến Tử thờ ơ lạnh nhạt đứng bên cạnh, mọi thành viên của tiểu đội Tử La Lan đều giữ ý kiến phản đối.
Nhưng Diệp Thu lại không buồn chút nào, thậm chí không hề tức giận, bởi vì tình huống này hoàn toàn đã trong dự liệu của hắn.
Ánh mắt Giang Yến Tử nhìn tới Diệp Thu, trong ánh mắt Diệp Thu tràn đầy ý trêu tức. Trong lòng Diệp Thu thầm nghĩ, người phụ nữ này đúng là nên bị tét mông.
“Đây là quyết định của tôi, mọi người phải chấp hành”. Ánh mắt Giang Yến Tử lại lướt khắp lượt từng người, ánh mắt quật cường dũng cảm giằng co với họ. “Nhưng, tôi từng nói, mọi người có thể vỗ tay chào đón cậu ấy, cũng có thể dùng nắm đấm.
Giang Yến Tử vừa nói xong, tiếng muốn thách đấu với Diệp Thu liên tiếp vang lên.
“Diệp Thu, hãy cho tôi thấy cậu có năng lực gì?”
“Đừng tranh với tôi, lần đầu tiên của hắn là Phong Cẩu ta”.
“Phong Cẩu? Là cái thá gì? Tri Chu ta rất muốn đánh với hắn một trận.”
“Vậy có cần hai người thử trước không?”
“Tự nhiên muốn thế nào cũng được”.
Cuồng cũng rất muốn đánh nhau với Diệp Thu, nhưng người đang bị thương nghiêm trọng, chỉ có thể vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn bọn họ tranh tới tranh lui ở đó, mình không làm gì được, trong lòng có chút hối hận mấy ngày trước chạy tới thách đấu với đội trưởng, chọc phải người phụ nữ biến thái này làm gì chứ?
Diệp Thu xua xua tay, cười nói: “Mọi người đều rất nhiệt tình, hay là thế này, mọi người rút số đi, số một là người thứ nhất lên, rút được số hai là người thứ hai. Thế nào?”
“Cậu có ý gì?” Phong Cẩu nhìn Diệp Thu hỏi, ngữ khí không có thiện ý mấy.
“Ý tôi là…. Nếu mọi người nhiệt tình như vậy, vậy tôi sẽ chơi cùng mọi người một chút”. Diệp Thu híp mắt nhìn Phong Cẩu.
Giang Yến Tử mặc dù không đẩy hắn vào tình cảnh này, hắn cũng sẽ tìm cơ hội để lập uy
Những người này vô cùng kiêu ngạo, nói hay nói tốt hay đứng ở đó toát ra khí phách vương tử cũng vô dụng, hơn nữa trong tiểu đội Tử La Lan phần lớn đều là con trai. Diệp Thu không thích con trai, nhiều năm rồi, mỹ nhân kế cũng không dùng được nữa.
Chỉ có dùng nắm đấm đánh nát sống mũi và tự tin của bọn họ, bọn họ mới nằm dưới chân mình như một con chó, có ích có mình.
Con người đều có tính đê tiện, điều Diệp Thu muốn làm chính là làm nhanh quá trình chạm tới đê tiện.
“Một mình cậu muốn thách đấu tất cả chúng tôi?” Phong Cẩu cười cuồng vọng.
“Nếu mọi người đều có hứng thú”. Diệp Thu nhún nhún mai bất cần.
Cuồng vọng
Khiêu chiến rõ ràng.
Mỗi thành viên của tiểu đội Tử La Lan đều là tinh anh chọn lựa từ trong chiến sĩ tinh anh ra, xưng là vạn dặm mới tìm được cũng không quá đáng. Mà Diệp Thu lại muốn thách đấu với thực lực từng người bọn họ, cho dù là Giang Yến Tử đứng bên cạnh cũng coi như có chút tự tin về thực lực của Diệp Thu cũng nhíu nhíu mày.
“Tốt lắm, dựa vào điều này, Phong Cẩu tôi còn có chút kính nể cậu, mọi người cũng không cần xếp hàng rút số nữa, tôi lên đầu tiên, tôi ngã xuống, mọi người hãy lên”. Phong Cẩu nói với đồng đội bên cạnh.
Lần này, ngay cả Tri Chu nhìn hắn không lọt mắt nhất cũng không phản bác hắn.
“Ai lên cũng được”. Diệp Thu bất cần nói.
Đám người này, không phải các người đều cuồng vọng sao? Vậy thì cuồng vọng hơn các người là được rồi.
Giang Yến Tử lo lắng nhìn Diệp Thu, thấy hắn gật đầu với mình, lúc này mới lên tiếng nói: “Trận thứ nhất, Diệp Thu và Phong Cẩu, những người khác lui xuống.”
Giang Yến Tử vừa nói xong liền đi ra ngoài, các thành viên khác cũng theo sau cô đi ra ngoài, còn có người tới vỗ vỗ bả vai Phong Cẩu cổ vũ hắn cố lên.
Phẩm chất của Phong Cẩu lần đầu tiên trước mặt đồng đội là chính diện.
Dù sao, bây giờ bọn họ cũng đang đứng cùng một chiến tuyến. Mặc dù Diệp Thu đã là thành viên của tiểu đội Tử La Lan, nhưng tạm thời vẫn chưa được bọn họ tiếp nhận.
Trận đầu, Phong Cẩu vs Diệp Thu.
Phong Cẩu ngồi xổm, từ dây buộc ở bắp chân rút ra hai lưỡi dao mỏng, sau khi khẽ đánh vào nhau hai lần, dùng lưỡi dao vẽ một lỗ hổng dài trên ngón tay, sau khi máu tràn ra ngoài, hắn giống như mèo nhìn thấy chuột, vẻ mặt vui sướng lẫn sợ hãi ngậm cả ngón tay trong miệng.
Tay đứt ruột sót, vết đau ở tay càng khiến người ta tỉnh táo.
Còn uống máu… đây đúng là một ác nhân thú vị- Phong Cẩu.
“Cũng không trừ độc”, Diệp Thu nhíu nhíu mày, trước và sau khi ăn cơm mình đều phải rửa tay, người lại sao lại trực tiếp nhét đầu ngón tay bẩn thỉu vào miệng.
Diệp Thu đã quyết định rồi, nếu mình làm đội trưởng tiểu đội Tử La Lan, việc đầu tiên chính là hình thành thói quen chú trọng vệ sinh cho các đội viên, cấm ngậm đầu ngón tay vào miệng, người lớn vậy rồi, vẫn như đứa trẻ ba tuổi vậy.
Nếu dẫn ra ngoài, người khác còn tưởng mình dẫn một đám nhi đồng tàn tật cơ. Hắn đội trưởng trẻ tuổi nhất tiểu đội Tử La Lan có vẻ đẹp trai anh tuấn, Diệp Thu chả lẽ không dạy người này được.
“Cậu không dùng vũ khí?” Phong Cẩu cuối cùng cũng rút ngón tay ra khỏi miệng, sau khi phê máu xong vẻ mặt hưng phấn, trong mắt tràn đầy thừa số bạo lực điên cuồng.
“Không cần, anh uống no chưa? Nếu no rồi thì nhanh ra tay đi, nếu không, tí nữa tôi đánh ngã anh rồi, người khác lại cho rằng anh thiếu máu, tự ngất đi” Diệp Thu nói trêu chọc.
“Muốn chết” Phong Cẩu bị Diệp Thu kích thích, lập tức trở nên xứng đáng với cái tên chó điên. Hét lớn một tiếng, vung múa hai lưỡi dao mỏng xông về phía Diệp Thu.
Diệp Thu vẻ mặt cười nhạt, người có khuyết điểm cho dù lợi hại thế nào, cũng đều có thể tìm được tử huyệt của hắn. Mà Yến Thanh Phong, Diệp Thu qua mấy lần tiếp xúc, đến hiện giờ vẫn chưa thể tìm ra khuyết điểm của hắn.
Có lẽ, Giang Yến Tử là tử huyệt của hắn?
Lưỡi dao của Phong Cẩu trong nháy mắt lao tới, một dao vạch tới ngực, dao kia lại đâm vào mắt Diệp Thu.
Nếu là lập uy, thì không có đạo lý rút lui.
Diệp Thu thậm chí bỏ qua sở trường đánh du kích của mình, hai tay rất nhanh, tay trái giữ chặt lưỡi dao Phong Cẩu đâm tới mắt mình, tay phải như la hán phục hổ, nắm thành đấm, một đấm đánh vào trên đốt ngón tay cổ tay ở cánh tay Phong Cẩu quét tới trước ngực mình.
Một đấm này như vạn quân lôi đình, đánh nghiêng tay cầm dao của Phong Cẩu, đâm thẳng vào tay trái đang giơ lên của mình.
Phong Cẩu hoang mang biến chiêu, vội vàng cầm dao giữ chặt cánh tay đang lướt tới của Diệp Thu. Diệp Thu mỉm cười rút tay lại, Phong Cẩu nhanh như chớp lùi sau ba bước.
Chiêu thứ nhất, tấn công của Phong Cẩu thất bại, còn chịu thiệt không nhỏ.
Không chỉ là Phong Cẩu bắt đầu đánh giá lại Diệp Thu, thậm chí các đội viên của tiểu đội Tử La Lan đứng bên xem cũng chăm chú quan sát Diệp Thu.
Khó trách đội trưởng lại muốn phá cách đưa cậu ta lên làm đội phó, thì ra tiểu tử này đúng là không đơn giản. Phong Cẩu có khả năng đấu đơn vô cùng cường hãn trong tiểu đội Tử La Lan, hơn nữa cách đánh nhau cũng khá kỳ dị, không ngờ trước mặt cậu ta hoàn toàn không là gì cả.
“Tốt lắm, có chút mánh khóe” Phong Cẩu không dám khinh dễ tấn công nữa, xoay quanh Diệp Thu, tìm sơ hở tấn công.
Giang Yến Tử khẽ thở dài, Phong Cẩu đã thua rồi.
Một câu nói của Diệp Thu khiến Phong Cẩu mất đi tỉnh táo, một chiêu lại khiến hắn mất đi xuất kích cường hãn không sợ chết.
So với cha hắn, Diệp Thu quá âm hiểm, chỉ từ tên của một người liền tìm ra được sơ hở của họ, hơn nữa còn tìm được cách phá giải.
Sau khi Phong Cẩu chuyển tới sau lưng Diệp Thu, mà đối phương vẫn giả bộ không quay người lại, Phong Cẩu biết cơ hội tới rồi, tay nắm hai dao, nhanh như gió đánh tới sau lưng Diệp Thu, hai dao đều đứng trên cùng một mức, nhắm trúng sau lưng Diệp Thu.
Chiêu này nhìn có vẻ đơn giản, nhưng lại là sát chiêu của Phong Cẩu, được xưng là mẫu tử đao, một đao đả thương địch, một đao quấn địch. Bạn có thể tránh được một dao của hắn, nhưng rất khó tránh được dao thứ hai.
Huống hồ, lúc bạn đang chống cự dao thứ nhất của hắn, dao thứ hai của hắn có thể tấn công ở bên, một tấc ngắn, một phần nguy hiểm, dao ngắn như loại chủy thủy này chú trọng chính là nước cờ hiểm.
Một chân Diệp Thu đá ra sau, lúc cảm thấy dao hắn cắt tới bắp chân mình, cổ tay rất nhanh, sau đó người ngồi xổm xuống, giơ chân như gió mùa thu quét lá rụng tấn công rất nhanh khiến hạ bàn không thể đứng vững .
Trước mặt Phong Cẩu đột nhiên mất đi bóng Diệp Thu, sau đó nhận thấy dưới chân có vật thể tấn công, lập tức nhảy lên, cơ thể nhảy dựng lên rất cao. Rất tốt.
Diệp Thu lấy lưng chống đỡ, lúc Phong Cẩu muốn nhảy lên trên người Diệp Thu, thời cơ đến rồi, một người trồng cây chuối lên gối đá ra.
Đương!
Phong Cẩu ngã trên mặt đất, hai lưỡi dao trên tay cũng rơi trên mặt đất, phát ra tiếng rõ ràng.
Sắc mặt hắn tím đỏ, ôm của quý khẽ run rẩy.
Diệp Thu một con cá chép đứng thẳng dậy, vẫy vẫy tay với các thành viên khác đứng ngoài của tiểu đội Tử La Lan nói: “Người tiếp theo”.
Tiểu Mùi

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK