Mục lục
Cận Thân Bảo Tiêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiếp gõ cửa vàng lên, Trầm Mặc Nùng biết đó là Lệ Tư, liền hô lên: " Vào đi."
Quả nhiên, quản lý bộ phận quan hệ xã hội đã cố ý vào buồng vệ sinh thay một bộ quần áo đặc biết quyến rũ động nhân tiêu sái đi đến, Trầm Mặc Nùng ngửi được một mùi nước hoa rất đậm. Trầm Mặc Nùng có chút dị ứng với nước hoa. Thế nhưng biết Lệ Tư làm như vậy cũng là vì công việc của nàng, cũng không nói gì thêm.
" Trầm đổng. Chúng ta có thể xuất phát chưa? Cố tổng đã ở quán rượu Khải Hoàn chờ lâu lắm rồi đó." Lệ Tư vừa cười vừa nói. Có thể là đã điều chỉnh tâm tình của mình rất tốt, không hề gọi vị Cố tổng kia là tên hói đầu.
" Có thể rồi." Trầm Mặc Nùng tắt máy tính, cho một ít đồ dùng cần thiết vào trong túi. Suy nghĩ một chút. Suy nghĩ một chút, lại từ trong ngăn kéo lấy ra một chiếc kính có phong cách cổ xưa đeo lên, cứ như vậy, bỗng chốc đã che mất hơn phân nửa tuyệt đại tao nhã.
Lệ Tư nhìn Trầm Mặc Nùng một cách mờ ám, nhếch môi cười.
Khi hai người lái xe đi đến quán rượu Khải Hoàn, bên ngoài đã*** đông đúc, xe cộ của thực khách đến đây ăm cơm đã dừng đầy ở ngoài cửa. Dưới sự dẫn dắt của bảo vệ, Trầm Nùng dừng xe lại, chờ đợi thêm một chút, Lệ Tư cũng mang theo túi xách đi đến. Các nàng đều tự lái xe mà đến.
Trầm Mặc Nùng vốn định nhắc nhở Lệ Tư Minh bị dự ứng với rượu, một lát nữa phải nhớ giúp mình uống rượu, thế nhưng lại nhịn xuống, với tâm tư khéo léo, tất nhiên là sẽ biết được điểm này.
" Tiểu thư, xin hỏi có thể làm gì để giúp cô?" Một nữ tiếp khách xinh đẹp sau khi cúi người chín mươi độ để chào, vẻ mặt tiếu ý bắt chuyện. " Dẫn chúng tôi đến phòng Hoa Bách Hợp." Lê Tư nói.
" Được. Hai vị xin theo tôi."
Tiểu thư tiếp khách vội vàng dẫ Trầm Mặc Nùng và Lệ Tư đi đến cửa phòng Hoa Bách Hợp, giúp các nàng gõ cửa phòng, đợi đến khi một nam nhân vẻ mặt tiếu ý đi ra mở cửa, nàng lúc này mới lễ phép lui xuống, Trong lòng lại có chút cổ quái, hai nữ nhân xin đẹp như thế, sao lại rơi vào tròng của một nam nhân có dáng dấp như vậy?
Có thể hắn là người khá có tiền. Nữ phục vụ nhẹ giọng thở dài.
" Nghe tiếng bước đi đã biết là Mặc Nùng và quản lý Lệ tới rồi. Hôm nay tôi gọi điện thoại đến đặt phòng, tiểu thư đặt bàn hỏi tôi muộn đặt phòng nào, tôi đã nói là phòng Hoa Bách Hợp, chỉ có hoa bách hợp mới xứng đáng với khí chất của Mặc Nùng. Quản lý Lệ, cô nói xem có đúng không?" Cố Trương Niên cười ha ha nói. " Đến đây, mời hai vị vào. Trương Niên có thể cùng hại người ăn một bữa cơm, thực sự là có phước ba đời."
" Đúng vậy. Ánh mắt của Cố tổng quả thực là không sai. Phòng Hoa Bách Hợp này quả thực hợp với khí chất của Trầm đổng chúng tôi, hoa hồng thoát tục." Lệ Tư cười nói.
" Cố tổng khách khí rồi." Trầm Mặc Nùng ngồi xuống cái ghế do Cố Trương Niên kéo ra, nói: " Cố tổng, tôi rất có thành ý muốn hợp tác với công ty các vị. Lúc trước chúng ta đã bạn bạc vô cùng vui vẻ, vì sao cho đến bây giờ vẫn không ký hợp đồng?"
Cố Trường Niên trong lòng cười nhạt, giai đoạn trước nói chuyện vui vẻ là do ông chủ bảo làm vậy. Mà bây giờ vẫn cứ kéo dài, đương nhiên là do ông chủ có ý đồ khác. Nhìn vẻ xinh đẹp động nhân. Trong lòng cũng ngứa ngáy như bị mèo cào. Đáng tiếc quá. Một giai nhân tuyệt sắc như vậy mình không được hưởng thụ.
" Ha ha, Mặc Nùng, như vậy không hợp với quy củ trên bàn rượu đâu nha. Ăn cơm trước đi, sau đó nói chuyện công việc. Ok?" Cố Trường Niên cố ý ra vẻ tức giận nói.
Trầm Mặc Nùng tuy rằng không vui, thế nhưng hiện giờ có việc cầu người, cũng phải nhẫn nại chờ đợi. Tuy rằng không có hứng thú ăn uống, nhưng dưới sự yêu cầu của Cố Trường Niên vẫn chọn lấy hai món ăn.
" Tôi và Mặc Nùng lần đầu tiên gặp mặt, biết Mặc Nùng tửu lượng không có tốt. Cũng không cùng hai nữ si uống rượu đế. Chúng ta mở một chai vang đỏ nhé?"
" Cố tổng, tôi không thể uống được rượu." Trầm Mặc Nùng cự tuyệt nói.
" Rượu vang đỏ cũng không được sao? Mặc Nùng cho tôi chút mặt mũi đi." Cố Trường Niên sắc mặt có chút không vui.
" Cố tổng, thực sự là không được. Tôi dị ứng với rượu." Trầm Mặc Nùng kiên trì nói.
" Đúng vậy Cố tổng, Trầm đổng bị dị ứng với rượu. Chuyện này công nhân viên chức ở công ty chúng tôi đều biết cả. Mỗi lần người trong công ty liên hoan nàng cũng không có uống. Không tin ngài cứ đến công ty chúng tôi mà hỏi." Lệ Tư vẻ mặt mị ý cười giảng giải. " Nếu không, tôi tiếp Cố tổng huống hai ly trợ hứng?"
Cố Trương Niên cũng không kiên trì nữa, vừa cười vừa nói: " Vậy được rồi. TÔi và quản lý Lệ uống rượu. Mặc Nùng muống uống cái gì nào?"
" Tôi uống trà là được rồi." Trầm Mặc Nùng nói.
" Được rồi. Uống trà. Mỹ nữ là lớn nhất, mỹ nữ nói cái gì tôi đều nghe theo." Cố Trường Niên xua tay nói. Sau đó Lệ Tư cùng cười rộ lên để phụ họa.
Trầm Mặc Nùng cảm thấy có chút buồn chán. Nhưng lời này buồn cười vậy sao? Cảm thấy không thú vị bằng mấy câu Diệp Thu thỉnh thoáng nói ra.
Bởi vì Cố Trương Niên đã sớm chọn vài món ăn rồi, cho nên tốc độ cũng phi thường nhanh chóng, người phục vụ liền đưa rượu vang đỏ và trà lên, Cố Trường Niên nhanh chóng nhận lấy nước trà tự mình đưa đến cho Trầm Mặc Nùng.
" Cám ơn." Trầm Mặc Nùng nhẹ giọng nói cám ơn. Chỉ cần không phải uống rượu là tốt rồi, bảo trì thanh tỉnh cũng sẽ không sợ vài động tác trêu hoa ghẹo nguyệt của hắn. Hơn nữa có Lệ Tư ở đây, hẳn là cũng không có vấn đề gì.
" Đến đây, tôi kính hai vị nữ sĩ một chén. Chúc hai vị dung nhan vĩnh trú." Cố Trường Niên cầm ly lên nói.
" Cám ơn. Tôi dùng trà thay rượu. Cũng chúc Cố tổng từng bước thăng chức." Trầm Mặc Nùng nâng chung trà lên nói.
" Cố tổng. Tôi cũng chúc ngài càng ngày càng trẻ ra." Lệ Tư cầm ly rượu lên cụng ly với Cố Trường Niên, nũng nịu nói.
" Ha ha. Nam nhân càng ngày càng trẻ ra cái gì chứ?"
" Đương nhiên là càng ngày càng có nhiều mỹ nữ thích."
" Vậy quản lý Lệ?"
" Tôi cũng thích. Chỉ sợ nữ nhân bên người Cố tổng nhiều quá, tôi không có nơi dung thân thôi."
Trầm Mặc Nùng nhìn hay người liếc mắt đưa tình ở đây, trong lòng lại cực kỳ bình tĩnh. Bưng chung trà của mình lên, nghĩ đến tâm sự của mình, tự tự động loại bỏ hai người này. Cuối cùng chỉ nhìn thấy cái mồm của hai người này đang chuyển động, lại không biết bọn họ đang nói cái gì nữa.
Đột nhiên cảm thấy con mắt cũng có chút nặng nề, từ từ khép lại, Trầm Mặc Nùng cưỡng chế định mở ra. Ý thức càng ngày càng không rõ, cuối cùng cũng không kiên trì nổi, rầm một tiếng đổ xuống trên mặt bàn.
" Ha ha ha. . . Người đẹp băng giá cuối cùng cũng gục ngã." Cố Trường Niên vẻ mặt tiếu ý nói.
" Chúc mừng Cố Tổ mã đáo thành công ôm mỹ nhân về." Lệ Tư cầm ly rượu lên nói chúc mừng.
" Ta nào có phần được hưởng thụ. Ha ha, quản lý Lệ khách khí rồi, phương diện này công lao của cô là lớn nhất đó. Yên tâm, phần đã đồng ý đưa cho cô ngày mai sẽ chuyển vào tài khoản trong ngân hàng của cô." Cố Trường Niên giơ ly lên cụng ly với Lệ Tư, một âm thanh thanh thúy phát ra.
" Hi hi, Cố tổng thực sự là một nam nhân chân thật, sao có thể quỵt mấy đồng trinh của tôi chứ? Tôi tin tưởng ngài." Lệ Tư nhìn Trầm Mặc Nùng đang mê man ở bên cạnh nói, trên khuôn mặt quyến rũ tràn đầy tiếu ý.
" Tôi đương nhiên là nam nhân đáng tin. Cô đêm qua không phải đã thử qua rồi sao?" Cố Trường Niên đưa tay vuốt ve đôi bầu ngực của Lệ Tư qua một lớp áo, nói: " Một ngày không gặp, tôi phi thường nhớ đến nó."
" Đáng ghét." Lệ Tư nhẹ nhàng đánh vào mu bàn tay Cố Trường Niên, như là cổ vũ hắn tiến thêm một bước nữa.
Nhìn dáng dấp của nữ nhân quyến rũ động nhân ở trước mặt này, lại nghĩ đến hình dạng phóng đãng khi ở trên giường của nàng, cả người Cố Trường Niên như bị dục hỏa thiêu đốt, ôm Lệ Tư đúng lên, tay đã sờ loạn lên trên cơ thể của nàng.
" Được rồi được rồi. Ngài cái con quỷ sắc này. . . muốn gì thì sau này sẽ cho ngài mà. Trước tiên xử lý chuyện chính đã." Lệ Tư cưỡng chế ác tâm, chỉ vào Trầm Mặc Nùng nói.
Cố Trường Niên cũng biết việc này không thể bỏ lỡ, tuy rằng rất muốn tử hình con hồ ly này ngay tại chỗ, thế nhưng nếu như không nhanh chóng sử lý tốt chuyện của Trầm Mặc Nùng, nàng mà đột nhiên tỉnh lại, chuyện này liền khó có thể nói rõ. Nữ nhân này có chút bối cảnh, là một củ khoai lang nóng phỏng tay, phải nhanh chóng ném nàng cho người khác.
" Được rồi lẳng lơ, bây giờ trước tiên thả cô ra, buổi tối chờ điện thoại của ta. Cô cùng đi với nàng, không có việc gì chứ?"
" Hừ." Lệ Tư hừ lạnh một tiếng. " Tôi sẽ có chuyện gì chứ? Tôi không biết cái gì cả. Nữ nhân này cả ngày mang hình dáng cao cao tại thượng, đối với ai cũng lạnh lùng như băng, tôi vẫn chờ xem hình dáng khi nàng bị nam nhân đùa bỡn sẽ như thế nào. Đáng tiếc, không phải ngài thượng nàng, không thì tôi còn có thể ở bên cạnh mà hỗ trợ chụp mấy tấm hình. . ."
Chỉ một câu nói của Lê Tư đã câu dẫn dục vọng của Cố Trường Niên, túm lấy bộ tóc quăn của nữ nhân, kéo cái đầu của nàng đễn giữa háng của mình, nói: " Lẳng lơ, ta không nhịn được nữa. Trước tiên giúp ta giải quyết một lần đã. . ."
Khi Lệ Tư lau đi cái dịch thể đặc xệt dinh dính trên khóe miệng từ trong phòng Hoa Bách Hợp đi ra, Cố Trường Niên mới móc điện thoại di động từ trong túi ra, ấn một dãy số, điện thoại lập tức tiếp nối với bên kia, nhưng không có ai nói cả.
" Ông chủ, chuyện đã giải quyết xong." Cố Trường Niên cung kính báo cáo. " Có người ở bên ngoài tiếp ứng. Đưa người về đây."
" Vâng."
Cố Trường Niền thu điện thoại di động, cầm ly rượu vang đỏ đi đến bên cạnh Trầm Mặc Nùng vẩy vẩy, vốn định dìu nữ nhân này đi, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, nữ nhân đẹp thế này, sau này mình ngay cả cơ hội liếc mắt cũng sẽ không có, không bằng thừa dipj bây giờ nhìn cho thỏa. Mặc dù không thể có được cảm giác tiêu hồn chân thật, cũng có thể kiểm tra trên dưới một phen.
Thế nhưng ý niệm này ở trong đầu vừa mới hiện ra, không ngờ bên ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa.
Cố Trường Niền lại càng hoảng sợ, nhìn thấy Trầm Mặc Nùng cũng không có đột nhiên tỉnh dậy, lúc này mới hỏi: " Ai?"
Không có ai trả lời, vẫn là ba tiếng gõ cửa không nhẹ không nặng.
Ở bên trong phòng có một cái toilet, Cố Trường Niên tự hỏi có nên đưa Trầm Mặc Nùng vào toilet giấu đi một lúc hay không, lại thay đổi ý định, nếu như chỉ là người phục vụ của quán rượu, mình làm như vậy chẳng phải là giấu đầu hở đuôi sao?"
Chẳng lẽ là người ông chủ nói đến đây để tiếp ứng? Cũng rất có thể. Nghĩ là như vậy, Cố Trường Niền chạy đến mở cửa phòng ra, một cái bóng màu trắng hiện lên, cái cổ lập tức bị một bàn tay túm lấy.
Một nam nhân vóc người cao gầy mặc âu phục màu đen tướng mạo anh tuấn như yêu tinh đi vào, đưa tay đóng cửa phòng lại. Nhìn thấy Trầm Mặc Nùng đang ghé lên trên mặt bàn ngủ say, quần áo vẫn ngăn nắp sạch sẽ, cũng không có bất cứ cái gì thương tổn, lúc đó mới yên lòng.
" Ngươi. . . là. . . ai. . . ." Cái cổ của Cố Trường Niên bị một cánh tay mang bao tay trắng túm lấy, bị nghẹn đến sắc mặt đỏ bừng, dùng sức trong cổ họng nói ra ba chữ.
Nhưng nam nhân kia lại không trả lời vấn đề hắn đưa ra, ngón tay cái và bốn ngón tay khác dùng một chút lực, rắc một tiếng, liền vặn gãy cổ của Cố Trường Niên.
Đem thi thể của hắn ném xuống mặt đất, liếc mặt quan sát hoàn cảnh bên trong căn phòng một lúc, sau khi không phát hiện ra bất cứ dấu vết nào khả nghi, lúc này mới đi đến bên cạnh điện thoại ở trong phòng, dùng cánh tay mang bao tay màu trắng ấn 110.
" Alo, xin chào, đây là trung tâm chỉ huy cấp cứu 110. . ."
" Alo, xin chào, là ai gọi điện báo?"
". . . này, có ai còn ở đó không. . ."
Nam nhân nhìn thoáng qua Trầm Mặc Nùng vẫn đang ngủ say, sau đó mới ở cửa phòng đi ra ngoài, khi đi tới tháng máy, vừa đúng lúc có một đáng bảo vệ của quán rượu chạy tới bên này.
Tiểu Kim
Quyển 4: Bảo tiêu thủ vệ đội

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK