Mục lục
Cận Thân Bảo Tiêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cũng may còn có cảnh sát như Bạch Nhu. Diệp Thu cảm thán.
Bạch Nhu tới rất nhanh, sau khi cô từ xe cảnh sát nhảy xuống, thấy người bị thương nằm trên mặt đất, cau mày dày đậm lại, nói: “Sao lại là cậu?”
Nếu cô gái khác có lông mi dày đậm như vậy, phần lớn đều rất xấu. Nhưng mọc trên người Bạch Nhu, không khiến người ta thấy khác thường. Ngược lại tăng thêm anh khí cho cô.
Dáng người cao gầy, tướng mạo thanh tú thân hình mềm mại, tính tình dữ dằn, mặc một bộ đồng phục cảnh sát mới, bộ ngực cao ngất, vừa khiến người ta cảm thấy uy nghiêm, vừa có cảm giác muốn chinh phục nó đặt dưới háng hung hăng chà đạp***
“Là tôi gọi điện cho cô báo cảnh sát. Đương nhiêm là tôi rồi” Diệp Thu mê hoặc nói. Câu hỏi của người phụ nữ này hình như có chút không ổn.
Bạch Nhu gật đầu, nói với Diệp Thu: “Mặc dù lần này là cậu chủ động tự thú, nhưng vẫn không tránh được trách nhiệm”.
Vẫy tay viên cảnh sát phía sau, nói: “Dẫn bọn họ đi”.
“Ấy, chờ chút?” Diệp Thu vội vàng ngăn cản nói: “Cô dẫn bọn họ đi là được rồi. Sao còn phải dẫn tôi? Bây giờ đã rất muộn rồi, tôi phải về nhà nghỉ ngơi. Ngày mai còn phải đi làm, không có thời gian tới cục cảnh sát nữa.”
Bạch Nhu đi giày da, bước cồm cộp tới trước mặt Diệp Thu, quan sát trên dưới hắn một hồi, nói: “Rất có khả năng đánh nhau sao?”
“Bình thường” Diệp Thu khiêm tốn nói.
Bạch Nhu liền cảm thấy cơn tức trong cơ thể tháo chạy ra ngoài, nghiêm nghị nói: “Cậu cho dù có thể đánh, cũng phải tuân thủ pháp luật. Mặc dù chúng ta quen biết. Nhưng tôi vẫn phải đưa cậu tới cục cảnh sát.”
“Đội trưởng Bạch? Chắc là cô lầm rồi. Tôi vô tội. Sao cô lại muốn dẫn tôi về. Tôi là người bị hại, bọn họ đều là bọn cướp” Diệp Thu cố gắng biện minh.
Bạch Nhu nhìn nhìn Diệp Thu, lại nhìn đám người rên rỉ nằm trên mặt đất, chớp chớp mắt, nói: “Tôi cảm thấy cậu càng giống bọn cướp hơn”.
Diệp Thu cực kỳ bực mình, lẽ nào mình có thù gì với người phụ nữ này, sao cô một mực gây khó dễ cho mình?
“Tôi có chứng cứ. Túi tiền của tôi vẫn trên người họ. Không tin thì cô đi lục soát ấy”, Diệp Thu chỉ người cướp ví tiền của mình.
Bạch Nhu vẫy tay, lập tức có một cảnh sát chạy tới rút một ví tiền từ trong túi của người hôn mê bất tỉnh đó. Qua một hồi xác nhận, xác nhận là ví tiền của Diệp Thu.
“Ai biết được là cậu có nhét vào túi người khác sau khi đánh ngã bọn họ hay không?” Bạch Nhu không khách khí nói: “Dẫn đi. Trở về thẩm vấn”.
Diệp Thu có chút tức giận, liếc Bạch Nhu một cái, nói: “Bộ ngực lớn là một chuyện tốt, nhưng cũng không cần không có đầu óc như vậy chứ? Tôi cho dù muốn làm cướp. lẽ nào còn mang theo một cô gái chứ? Cô coi tôi giống cô làm việc không động não sao?”
Lại có người dám mắng đội trưởng bọn họ là ngực to không não? Những cảnh sát đang khiêng người bị thương lên xe từng người trợn mắt há mồm. Có hai người đang khiêng người, không cẩn thận trượt trong tay rơi xuống, ngã tới gọi cha gọi mẹ.
“Cậu nói gì? Cậu nói ai ngực to không não?” Bạch Nhu trong mắt như có lửa, đôi mắt to chằm chằm nhìn Diệp Thu, giống như muốn dùng mắt giết chết hắn.
“Tôi nói chính là cô. Cô không thể thử nghĩ xem. Nếu tôi đánh ngã bọn họ, Tôi sẽ chủ động gọi điện báo cảnh sát sao? Còn đứng ở đây chờ cô tới bắt? Nếu tôi là kẻ cướp, tôi còn dẫn một cô gái đi cướp bóc sao?”
“Đúng vậy. đội trưởng Bạch, chúng tôi thật sự vô tội. Những người đó muốn tới cướp đồ của chúng tôi. Diệp Thu mới đánh ngã bọn họ” Lam Khả Tâm cũng đứng bên giải thích giúp.”
“Chủ động gọi điện cho tôi thì sao? Những thủ đoạn phạm tội xảo quyệt hơn tôi cũng đã gặp rồi. Nói không chừng cậu làm như vậy là muốn đánh lạc hướng điều tra của chúng tôi? Dẫn theo một cô gái thì không thể cướp bóc sao? Ai quy định? Đâu có kẻ cướp nào đều ngã trên đất, người bị cướp lại không sao cả?”
Bạch Nhu phản bác lại quay mặt nhìn Lam Khả Tâm, nói: “Cho dù cậu ta nói ánh trăng đêm nay tròn, cô cũng tin chứ?”
Lam Khả Tâm ngốc nghếch gật đầu, lúc Diệp Thu ở sau đạp cô mới cảm thấy tình huống không ổn, sắc mặt xấu hổ đỏ bừng, nói: “Tôi nói là thật. Bọn họ đúng là bọn cướp. Cô xem, trên người bọn họ còn mang dao. Nếu không tin, cô hỏi bọn họ đi”.
Bạch Nhu đi cồm cộp tới trước mặt một tên cướp vẫn còn tỉnh táo.Một tay nhấc hắn lên, nói: “Các người là ai?”
“Chúng tôi là giáo viên”.
“Nghe thấy chưa? Người ta có nghề nghiệp đàng hoàng”Vẻ mặt Bạch Nhu đắc ý nói: “Thầy giáo trói gà không chặt có thể là cướp sao?”
Diệp Thu lúc này đã khẳng định, người phụ nữ chắc chắc có thù với mình. Tối nay mình gọi điện cho cô ta, là dê vào miệng cọp rồi.
Nói: “Trói gà không chặt? Cô thấy giống sao? Nửa đêm nửa hôm, một đám giáo viên chạy tới đây làm gì?”
Diệp Thu từ lúc bắt đầu đã bị Bạch Nhu làm cho tức tới hồ đồ rồi. Lúc này mới nghĩ ra mình vẫn còn một chứng cứ quan trọng. Mở mục ghi âm trong điện thoại ra, nói: “Đội trưởng Bạch, nghe cho kỹ nhé”.
“Nộp hết tiền trên người các ngươi cho tao. Nếu không, đừng trách ông đây động tới dao”.
“Mẹ kiếp, đúng là không biết điều. ông đây vẽ loạn lên mặt bạn gái hắn, xem hắn có nộp tiền hay không?”
“Cảnh sát? Đi.. cảnh sát. Cảnh sát lúc nào có thể quản bọn tao? Ngoan ngoãn chút, nếu không đừng trách anh em bọn tao ra tay độc ác.”
Diệp Thu từ sau khi biết là cái bẫy Tạ Chí Viễn sắp đặt, liền nghĩ tương kế tựu kế, giữ lại một phần chứng cứ, đoạn ghi âm này từ lúc bọn họ xuất hiện đã bắt đầu ghi lại, cho tới khi Diệp Thu đưa điện thoại cho bọn cướp mới nhân cơ hội tắt đi.
Sắc mặt Bạch Nhu lúc xanh lúc trắng, một tay đẩy ngã người nói với cô mình là thầy giáo. Lại sau khi đá lên người hắn một cái, sắc mặt âm u nói: “Không phải ngươi nói cảnh sát không quản được ngươi sao? Hôm nay ta lại càng muốn quản ngươi thử xem. Dẫn hết bọn họ về, đợi mà ngồi bóc lịch đi”.
Tạ Chí Viễn vốn vẫn muốn lừa dối qua kiểm tra, sau khi nghe thấy lời của Bạch Nhu, trong lòng nhanh chóng suy nghĩ, biết chuyện này rất không ổn với mình rồi.
Kế hoạch của mình vốn là để bọn họ giả làm bọn cướp lăng nhục Diệp Thu, sau đó đánh cho hắn một trận rồi chạy. Ai biết được tên khốn kiếp này lại âm hiểm xảo quyệt như vậy, lại ghi âm lại cuộc đối thoại của bọn họ.
Nếu lúc này không giải thích rõ, sợ là mình và những người này sẽ bị khởi tố tội cầm dao cướp bóc mất.
Tội cướp bóc? Tội danh này không nhẹ đâu. Nói không chừng lại phải ngồi bóc lịch thật, bây giờ còn có nhân chứng vật chứng đầy đủ. Mình hoàn toàn là há miệng mắc quai.???
“Chờ chút, tôi có lời muốn nói. Tôi có lời muốn nói”. Tạ Chí Viễn giãy dụa, muốn tới trước mặt Bạch Nhu.
Bạch Nhu liếc hắn một cái, không khách khí nói: “Nói cái gì? Tới đồn cảnh sát nói, lúc đó chúng tôi có người ghi chép”.
Vừa nãy là hắn nói với Bạch Nhu bọn hắn là giáo viên, khiến cô bị Diệp Thu nhục mạ, Bây giờ trong lòng không hề có chút thiện cảm nào với hắn.
“Chúng tôi là giáo viên thật…. Đừng đánh, chúng lời tôi nói là thật. Chúng tôi là giáo viên của hội quán Taekwondo Hồng Nhật. Không tin cô gọi điện thoại tới hỏi xem. Trong túi tôi có điện thoại, bên trên đó còn có số của ông chủ chúng tôi”.
Bạch Nhu cười nhạt nói: “Vậy thì sao? Ban ngày làm giáo viên taekwondo, buổi tối kiêm luôn cướp à, kiếm rất nhiều tiền mà”.
Tạ Chí VIễn không ngờ người phụ nữ này lại khó chơi như vậy, sắp khóc tới nơi, nói: “Cảnh quan, chúng tôi thật sự không cướp gì”…
“Ngươi coi ta là kẻ điếc à? Ghi âm vừa nãy ngươi không nghe thấy sao?”
“Không phải, chúng tôi đùa thôi. Tôi và Diệp Thu quen biết, tối nay… vốn muốn hắn trêu chọc hắn một chút. Không ngờ… không ngờ sự tình lại thành thế này…”” Tạ Chí Viễn càng giải thích càng vô lực.
“Cậu biết hắn?” Bạch Nhu nhìn Diệp Thu hỏi.
“Biết” Diệp Thu gật đầu
“Quan hệ của các người là gì?”
“Tôi là người bị hại, hắn là người muốn cướp tôi” Diệp Thu mặt vô cảm nói.
“Dẫn đi” Bạch Nhu nói dứt khoát.
“Diệp Thu, ngươi… khốn kiếp, mau nói giúp ta đi…. Cầu xin ngươi….mau nói giúp bọn ta đi” Tạ Chí Viễn bị người ta kéo tới xe cảnh sát, hét lên khản cả giọng.
“Mọi người làm việc. Tôi đi trước đây” Diệp Thu cười nói, kéo tay Lam Khả Tâm xoay người định đi. Người phụ nữ kia ghê gớm thế, nhanh chóng rời khỏi chốn thị phi này thì tốt hơn. “Đứng lại” Bạch Nhu quát. “Dẫn cả cậu ta về cho tôi”.
“Cô dựa vào cái gì mà dẫn tôi đi? Lẽ nào đoạn ghi âm đó vẫn chưa đủ chứng minh tôi trong sạch?” Vẻ mặ Diệp Thu ngạc nhiên
“Hừ, lăng nhục nhân viên cảnh sát, tất nhiên là phải dẫn cậu đi”.
“Tôi lăng nhục ai?”
“Cậu lăng nhục tôi, nói tôi ngực to không não”.
“…Lẽ nào cô không cảm thấy là tôi đang khen cô sao?”
Bọn Tạ Chí Viễn bị cục cảnh sát giữ lại, khởi tố tội cầm dao cướp của. Rất có thể sẽ bị phán ngồi tù.
Diệp Thu cũng không tốt hơn. Lúc từ cục cảnh sát đi ra, đã là hai giờ rạng sáng rồi. Người phụ nữ Bạch Nhu đó rõ ràng muốn làm khó dễ Diệp Thu. Sau khi nhét hắn trong một căn phòng liền không nghe không hỏi. Cho tới khi cô thẩm vấn xong đám người Tạ Chí Viễn, mới cho người thả Diệp Thu.
Lúc Diệp Thu ra khỏi cục cảnh sát, một chiếc xe Audi đỗ bên đường, sau khi thấy Diệp Thu đi ra, liền vội vàng tới gần
Diệp Thu kéo cửa xe chui vào trong, một người đàn ông vóc người nhỏ gầy nhìn rất có tinh thần lập tức đưa thuốc lá, sau khi giúp hắn châm lửa, mới vẻ mặt tươi cười nói: “Thân thủ của Diệp thiếu gia rất tuyệt. Tôi nhận được tin tức, còn định dẫn người tới giúp. Lúc sau thấy cảnh sát tới, tôi cũng không tiện xuất hiện”.
“Chuyện làm thế nào rồi?” Diệp Thu nhả khói thuốc hỏi. Lúc hắn bị dẫn tới cục cảnh sát, khó khăn lắm mới khuyên Lam Khả Tâm về nhà được. Sợ nha đầu này nửa đêm vẫn chưa ngủ, ở nhà lo lắng thay cho mình.
“Mạng tàn này của tôi là Diệp thiếu gia ban cho, chuyện Diệp thiếu gia giap phó, tôi đâu dám không tận tâm tận lực? Rất nhanh, tôi sẽ cho Diệp thiếu gia một đáp án thỏa đáng” Người đàn ông cung kính nói.
“Được, có cần gì hãy tìm Phí Tường. Cậu ấy sẽ giúp cậu. Còn nữa, chuyện này nếu lão chủ hội quán Taekwondo kia không can thiệp vào thì bỏ đi. Nếu can thiệp, hãy làm cho hội quán đó biến mất khỏi Yến Kinh đi”.
“Vâng” Vẻ mặt người đàn ông nghiêm túc trả lời
goper

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK